Có bầu với người yêu cũ là tỷ phú, tôi âm thầm làm mẹ đơn thân, nào ngờ hôm tới bệnh viện khám thai, tôi gặp anh trong tay với người con gái khác

Mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, những giọt nước liêu xiêu bám vào kính, trượt dài như những vệt nước mắt không tên. Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ, tay ôm chặt chiếc áo len cũ, lòng nặng trĩu. Căn phòng này, dù ấm áp với ánh đèn vàng dịu, vẫn không xua tan được cảm giác cô đơn đang gậm nhấm trái tim tôi.

Mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, những giọt nước trượt dài trên ô kính như dấu vết của những nỗi buồn tôi giấu kín. Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng dịu hắt lên chiếc áo len cũ tôi ôm vào lòng. Bên trong tôi, một mầm sống bé nhỏ đang lớn lên từng ngày – một bí mật tôi chưa từng nói ra, kể cả với người đàn ông đã từng là tất cả – Minh Khang.

Tôi và Khang từng có một tình yêu tưởng chừng không gì phá vỡ được. Anh, người đàn ông có ánh mắt sắc sảo nhưng dịu dàng, từng hứa sẽ nắm tay tôi đi đến cuối đời. Nhưng rồi anh bước vào giới thượng lưu – nơi những cái bắt tay đáng giá hàng triệu đô và những mối quan hệ trở thành công cụ đổi chác. Tình yêu của chúng tôi không chịu nổi áp lực vô hình đó.

Chúng tôi chia tay không nước mắt, không lời oán trách. Chỉ có tôi âm thầm rời khỏi căn hộ sang trọng, mang theo một trái tim rạn vỡ – và vài tuần sau, tôi phát hiện ra mình mang thai.

Tôi không nói với Khang. Anh đang vướng vào một mối quan hệ chính trị do gia đình sắp đặt – một cuộc “hôn phối chiến lược” với con gái của đối tác lớn. Tôi biết, nếu mình nói ra, tôi sẽ biến thành quân cờ – hoặc bị loại bỏ như một vết nhơ trong hồ sơ hoàn hảo của anh. Tôi quyết định giữ lại đứa bé, âm thầm làm mẹ đơn thân. Không phải vì tôi không còn yêu Khang – mà vì tôi muốn bảo vệ con khỏi sự can thiệp tàn nhẫn của thế giới anh đang sống.

Tôi chuyển đến một thị trấn nhỏ, sống giản dị và làm việc ở tiệm sách cũ. Mỗi ngày được ngửi mùi giấy mới, sắp xếp từng cuốn sách là một liệu pháp dịu dàng cho tâm hồn. Nhưng cuộc sống không bao giờ để tôi yên quá lâu.

Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Tôi khoác áo mưa, đi khám thai định kỳ. Con tôi mỗi lần siêu âm, âm thanh mỗi lần vang lên qua máy siêu âm đều khiến tôi thấy mình mạnh mẽ hơn. Nhưng khi bước vào hành lang bệnh viện, tôi khựng lại.

Minh Khang đứng đó, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo. Vẫn là dáng người cao lớn, mái tóc được vuốt gọn gàng, vest đen cắt may hoàn hảo. Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, váy áo lộng lẫy, tay đeo vòng ngọc trai. Cô ta khoác tay anh, ánh mắt ngời lên vẻ chiếm hữu.

Tôi cúi đầu, cố lướt nhanh qua. Nhưng giọng cô gái vang lên, sắc như lưỡi dao mỏng:

“Anh Khang, cô ấy là ai vậy?”

Khang quay lại. Ánh mắt anh chạm vào tôi – tôi thấy sự bối rối thoáng qua, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng. “Chỉ là… người quen cũ,” anh nói.

Tôi thấy ngực mình nghẹn lại. Nhưng chưa kịp đi, cô gái kia đã bước tới, nhìn tôi từ đầu đến chân như đang soi xét một món đồ lạc hậu.

“Chị khám bệnh à? Ồ… là khám thai sao?” – Cô ta cười, giọng ngọt ngào nhưng đầy chất độc.

Tôi chết lặng. Trong lúc vội vã, tôi không biết tờ giấy siêu âm thò ra khỏi mép túi. Cô ta nhìn thấy, ánh mắt chớp lên. “Ai là bố đứa bé vậy? Chị có cần tôi giới thiệu vài bệnh viện sản quốc tế không?”

Tôi không đáp, chỉ siết chặt túi rồi vội bước đi. Tôi không hề biết – trong khoảnh khắc rối ren đó – tờ siêu âm đã rơi khỏi túi.

Tối hôm ấy, khi tôi nằm trong căn phòng nhỏ, tay đặt lên bụng con và thì thầm lời hứa “Mẹ sẽ bảo vệ con”, tôi tin mọi thứ đã khép lại. Nhưng số phận không đơn giản như thế.

Sáng hôm sau, khi đang sắp xếp sách, chuông cửa tiệm reo. Tôi ngẩng lên… và chết sững. Minh Khang đứng đó, áo sơ mi ướt đẫm vì mưa, ánh mắt cháy lên một điều gì đó.

Anh rút từ túi áo ra một tờ giấy – chính là tờ siêu âm tôi đã đánh rơi.

“Em tưởng anh không nhận ra sao?” – Giọng anh nghẹn lại – “Đây là con anh, đúng không?”

Tôi run rẩy. “Anh không cần phải quan tâm. Tôi sẽ nuôi con một mình.”

Khang tiến tới, nắm lấy tay tôi. “Em nghĩ anh sẽ để em một mình lần nữa sao? Linh… cô gái hôm qua không phải người yêu anh. Là con gái đối tác – gia đình anh muốn anh cưới cô ta để củng cố mối quan hệ làm ăn”, anh chẳng có gì với cô ta cả.”

Tôi nhìn anh, trái tim dao động. Nhưng tôi chưa kịp trả lời, một đòn đánh khác giáng xuống chỉ vài ngày sau.

Một bức thư không đề tên được gửi đến tiệm sách. Trong đó là bản sao xét nghiệm ADN – kết luận: Khang không phải cha đứa trẻ. Tôi chết lặng. Tôi chưa từng làm xét nghiệm này. Ai đứng sau?

Khi tôi đưa cho Khang xem, anh tái mặt. “Anh không làm. Nhưng… hôm đó cô ta cũng nhặt được tờ giấy trước khi anh kịp cầm. Có thể cô ta làm giả tờ giấy này.

Chúng tôi quyết định làm lại xét nghiệm tại một bệnh viện lớn – lần này tôi và anh cùng ký xác nhận, tận mắt theo dõi mọi quy trình.

Vài ngày sau, kết quả gửi về. Tôi mở phong bì, bàn tay run rẩy. Dòng chữ in đậm:

“Xác suất huyết thống cha – con: 99,999%.”

Tôi bật khóc. Khang siết lấy tay tôi, không nói gì – chỉ có ánh mắt anh long lanh, đầy xúc cảm.

Người ta từng cố chia rẽ chúng tôi bằng dối trá. Nhưng sự thật – và đứa trẻ trong tôi – là minh chứng sống động cho tình yêu không dễ lụi tàn.

Tôi ngước nhìn Khang, nghẹn ngào. “Em xin lỗi… vì đã nghi ngờ.”

Anh mỉm cười, ôm tôi vào lòng. “Chúng ta đã bỏ lỡ một lần. Lần này… anh sẽ không buông tay nữa.”

Ngoài kia, mưa vẫn rơi nhè nhẹ – như một lời gột rửa cho quá khứ. Còn bên trong tiệm sách cũ, một gia đình đang được viết nên, bắt đầu từ chính điều tưởng chừng là mất mát.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/co-bau-voi-nguoi-yeu-cu-la-ty-phu-toi-am-tham-lam-me-don-than-nao-ngo-hom-toi-benh-vien-kham-thai-toi-gap-anh-trong-tay-voi-nguoi-con-gai-khac-d304814.html