Chồng mừng vì b:ồ có th:ai, mời cả nhà chồng đi du lịch, tôi lặng lẽ làm một việc khiến 8 người đứng hình khi về nhà…

Tôi và Hùng kết hôn đã được 6 năm. Từ ngày về làm dâu, tôi luôn cố gắng vun vén, chăm lo cho gia đình chồng như thể chính cha mẹ ruột của mình. Dù sống chung với bố mẹ chồng, chị chồng, em chồng và mấy đứa cháu – tổng cộng 8 người – tôi chưa từng than vãn. Chỉ mong một điều: cả nhà được êm ấm.

Tôi từng tin rằng, nếu mình đủ hi sinh, đủ nhẫn nhịn, sớm muộn gì cũng sẽ được trân trọng. Nhưng rồi, những thay đổi nhỏ của Hùng khiến tôi bắt đầu nghi ngờ. Khoảng hai tháng trước, anh hay ra ngoài ban đêm, giấu điện thoại, đổi lịch làm việc liên tục. Tôi bắt đầu âm thầm theo dõi và thu thập từng manh mối: hình ảnh, tin nhắn, hoá đơn cà thẻ, và cuối cùng là giấy tờ mua một căn hộ mới – đứng tên một người phụ nữ xa lạ.

 

Và rồi một buổi chiều, khi anh đi tắm, tôi đọc được tin nhắn hiện lên màn hình khóa:

“Em có tin vui rồi. Anh sẽ thông báo với cả nhà. Mọi thứ đang tốt đẹp lắm.”

Kèm theo đó là hình ảnh một que thử thai hai vạch. Tôi chết lặng.

Tối hôm đó, tôi vẫn dọn cơm như mọi ngày, vẫn cúi đầu mời bố mẹ chồng ăn trước, vẫn nhẹ nhàng như chưa từng biết gì. Nhưng trong lòng tôi đã quyết: Không phải vì giận, mà vì nếu không cứu lấy chính mình, thì chẳng ai làm điều đó thay tôi.

Ba hôm sau, Hùng hồ hởi thông báo:

— Dịp này cả nhà mình đi Đà Lạt vài ngày đi! Cũng là dịp đặc biệt, đổi không khí.

Tôi mỉm cười gật đầu. Mẹ chồng còn nói thêm, vẻ như đang “an ủi”:

— Ừ, con cũng nên đi thư giãn. Chuyện ai có tin vui, ai chưa có, là duyên số cả thôi.

Tôi không đáp. Trong mắt họ, tôi là người phụ nữ không biết “giữ chồng”, là cái bóng âm thầm trong nhà. Không ai nhớ tôi từng hai lần phải nghỉ việc vì kiệt sức, từng bỏ tiền túi lo viện phí cho một người cháu chồng mà chẳng ai buồn cảm ơn.

Sáng thứ Bảy, cả nhà kéo nhau đi du lịch. Tôi viện cớ “bận việc” nên xin đi sau.

Nhưng khi chiếc xe họ vừa lăn bánh khỏi cổng, tôi bắt đầu hành động.

Thật ra, căn nhà mà họ đang sống – vốn là tài sản bố mẹ tôi cho riêng tôi trước hôn nhân, có giấy chứng nhận rõ ràng. Vì quá tin Hùng, tôi từng đồng ý để anh đứng tên chung với điều kiện không can thiệp nếu có vấn đề sau này.

Nhờ luật sư tư vấn từ trước, tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ chứng minh phần sở hữu gần như tuyệt đối thuộc về tôi, và đã nộp đơn chấm dứt hôn nhân lên toà vài hôm trước. Đơn được xét khẩn cấp do có bằng chứng ngoại tình và hành vi lừa dối tài chính.

Tôi thuê một công ty dịch vụ đến thu dọn tất cả đồ đạc không phải của tôi – bao gồm quần áo, vật dụng, tài sản di chuyển được của cả gia đình chồng. Tất cả được đóng gói cẩn thận, gửi về kho lưu trữ tạm thời có hoá đơn đầy đủ.

Tôi thay toàn bộ khóa cửa, đổi mật khẩu wifi, lắp lại hệ thống camera giám sát bằng điện thoại cá nhân. Trên bàn phòng khách, tôi để lại một tờ giấy:

“Tôi đã rời đi. Căn nhà này không còn là nơi trú ngụ cho những người không biết trân trọng. Mọi vấn đề liên quan sẽ được giải quyết theo pháp luật. Xin đừng làm phiền.”

Sau đó, tôi tắt máy, rời thành phố, về quê nghỉ ngơi vài hôm – không oán trách, không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ rút lui với sự bình thản cuối cùng mà tôi có được sau ngần ấy năm.

Ba ngày sau, cả nhà chồng trở về sau chuyến đi vui vẻ. Họ đứng sững trước cửa – không mở được, camera nhận diện quay theo từng người, không có chuông, không có phản hồi.

Gọi điện cho tôi liên tục, họ chỉ nghe được một đoạn ghi âm lạnh lùng:

“Xin đừng liên lạc. Mọi vấn đề sẽ được xử lý thông qua luật sư.”

Họ hốt hoảng gọi Hùng. Anh ta thử dùng chìa khóa cũ nhưng bất lực. Cuối cùng phải gọi thợ đến phá khóa, mất gần một giờ.

Khi cửa mở ra, tất cả đứng như hóa đá. Căn nhà trống trơn, chỉ còn đúng một bộ ghế sofa cũ và tờ giấy tôi để lại.

Không ai tin nổi người phụ nữ từng âm thầm, nhẫn nhịn năm này qua năm khác, lại có thể bình tĩnh và cương quyết đến thế.

Nhưng họ không biết: tôi đã khóc thầm bao nhiêu đêm, đã bao lần nuốt nước mắt để giữ một mái ấm vốn đã đổ vỡ từ lâu.

Vài tháng sau, tôi chuyển đến nơi ở mới – nhỏ hơn nhưng yên tĩnh. Tôi học thêm kỹ năng, làm công việc mình yêu thích, gặp gỡ những người tử tế. Tôi không vội vàng yêu ai, chỉ muốn sống cuộc đời không còn phải gồng lên vì ai khác.

Còn Hùng – nghe đâu đang thuê nhà trọ cùng người kia. Công việc sa sút vì những chuyện cá nhân rối ren. Tin vui ngày nào… hoá ra lại không phải của anh. Bản xét nghiệm ADN đã nói rõ điều đó, nhưng anh không đủ can đảm kể lại cho ai biết.

Tôi không hả hê. Chỉ thấy… nhẹ nhõm.

Vì cuối cùng, tôi đã buông tay đúng lúc – để giữ lại phẩm giá và tự do cho chính mình.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/chong-mung-vi-bo-co-thai-moi-ca-nha-chong-di-du-lich-toi-lang-le-lam-mot-viec-khien-8-nguoi-dung-hinh-khi-ve-nha-d313713.html