Nhiều lúc một mình thui thủi không con cái, quay ra quay vào chỉ còn mẹ chồng già mà tôi thấy cô đơn, tủi thân lắm mọi người ạ.
Tôi với chồng cưới nhau lúc hai đứa còn trẻ dại. Nhà chồng khá giả nhưng bố anh mất sớm. Chồng tôi là con một nhưng hồi đó anh được nuông chiều nên cũng phá của mẹ kha khá. Lúc mới cưới mẹ chồng có bảo:
“Giờ mẹ chưa sang tên nhà cửa gì cho hai đứa hết. Nếu thằng Tâm tu chí làm ăn, thương mẹ, thương vợ con thì sau là của chúng mày hết”.
Bởi vậy nên vợ chồng tôi sống phụ thuộc vào kinh tế của mẹ anh là chính. Chồng tôi đòi mở cửa hàng buôn bán, sửa chữa điện thoại bà cũng đầu tư. Anh làm cho có thôi chứ chẳng thiết tha gì cả, đóng cửa nhiều hơn mở hàng nên chẳng lời lãi bao nhiêu.
Tôi mang bầu nhưng thai được 3 tháng thì sốt xuất huyết, con bị lưu không giữ được. Sau đó tôi kế hoạch, định khi nào sức khoẻ ổn định sẽ bầu tiếp nhưng mọi thứ không được như mong đợi. Chưa kịp có con thì chồng tôi mắc ung thư xương, mẹ anh phải bán cả mảnh đất đi để chữa trị cho con trai. Bệnh của chồng tôi mỗi ngày một nặng, kéo dài được 2 năm thì anh mất.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tôi nhớ mãi hôm đưa tang chồng, mẹ anh khóc đến ngất đi, bác sỹ phải trực bên cạnh tiêm trợ tim cho bà. Tỉnh dậy mẹ chồng cứ ôm tôi khóc:
“Con đừng có bỏ rơi mẹ nhé”.
Lúc đó tôi phải hứa lên hứa xuống:
“Anh Tâm mất rồi, con sẽ ở đây phụng dưỡng mẹ”.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng đối tốt với tôi lắm. Bà thương con dâu như con đẻ vậy, thủ thỉ suốt ngày, có việc gì cũng bàn bạc với con dâu rồi mới làm. Có mỗi một điều là mẹ chồng mãi không sang tên nhà cửa, đất cát cho tôi. Bà bảo:
“Sau này mẹ bán bớt cái miếng ngoài đường chia tiền cho mấy đứa cháu họ hàng. Tụi nó nghèo khổ quá cũng thương. Còn cái nhà này để hương khói tổ tiên, ông bà, nếu con ở lại chăm lo thờ cúng thì tất cả tài sản sẽ là của con”.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi lấn cấn mãi không dám đi bước nữa. Từ lúc chồng mất cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối hết. Vậy mà đến nay 8 năm rồi mẹ chồng vẫn chưa sang tên nhà cho tôi. Miếng đất kia bà bán đi chia tiền cho mấy đứa cháu con của em trai để chúng làm ăn hết rồi.
Đến giờ mẹ chồng vẫn còn khoẻ, bà luôn tỏ ra rất thương con dâu, thỉnh thoảng lại rút mấy chục triệu bảo tôi mua sắm. Vậy nhưng quan trọng nhất là sổ đỏ, đất đai bà cứ giữ khư khư.
Tôi luôn có cảm giác mình sống phụ thuộc vào mẹ chồng. Ngoài việc bà đối xử tử tế với mình ra thì không có gì cả. Tôi chỉ sợ sau này mẹ chồng thay đổi ý định lại nghe anh em, họ hàng khích bác không cho tôi nữa thì lại lỡ dở cả cuộc đời.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Tổng hợp : Webtretho
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/chong-mat-8-nam-toi-chua-dam-tai-hon-vi-me-anh-bao-tho-no-thi-tat-ca-tai-san-cua-con
- Mẹ chồng đau ốm nhiều năm, tôi hết lòng chăm sóc còn 2 chị chồng thì không đoái hoài. Vậy mà khi bà mất tôi lại không có tên trong di chúc thừa kế. Không ngờ 5 ngày sau…
- Chồng đòi ly hôn để bên nhân tình, ngày ra tòa anh hối hận khi thấy chiếc ô tô đỗ trước cửa
- Nghĩ đến hoàn cảnh bà thông gia sống có một mình. Tôi bảo con dâu đón lên ở chung.
Cùng chủ đề
Chồng đuổi vợ ra khỏi nhà, 8 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và hai bé gái…
Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống Sài Gòn như một điềm báo chẳng lành. Hà đứng trước cánh cửa gỗ cao lớn của căn biệt thự mà cô từng tự tay lau từng bậc thềm, mắt ướt đẫm, tay run run kéo vali.
Tỷ phú chỉ còn sống được 3 tháng nhận nuôi 5 đứa trẻ ngh:èo, cái kết khiến nhiều người n:ức n:ở…
Lê Minh – 43 tuổi – là một tỷ phú công nghệ tự thân. Startup anh bán lại cho một tập đoàn nước ngoài với giá hàng trăm triệu đô. Ở tuổi mà bạn bè còn đang cày cuốc kiếm tiền trả góp căn hộ, Minh đã sở hữu siêu xe, du thuyền, bất động sản, và cả danh tiếng.
Chấp nhận làm vợ 2 rồi sống cùng con gái 10t của anh, 1 hôm đang cặm cụi giặt quần áo thì con gái anh vào thủ thỉ với tôi bí mật…
Tôi là Ngọc, 34 tuổi, sống ở một khu phố nhỏ tại Đà Lạt. Hai năm trước, tôi quyết định chấp nhận làm vợ hai của anh Hùng, một người đàn ông 42 tuổi, góa vợ, và đã có một cô con gái 10 tuổi tên là Linh.
Ông lão ăn mặc giản dị bị t:ừ ch:ối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s:a th:ải toàn bộ phi hành đoàn
Chiếc máy bay thương gia mang số hiệu VN888 chuẩn bị cất cánh từ Singapore về TP.HCM. Tại quầy làm thủ tục, một người đàn ông lớn tuổi bước đến. Ông mặc chiếc áo sơ mi ngả màu, quần kaki đã bạc, chân mang đôi dép nhựa. Trong tay ông là chiếc túi vải cũ – loại túi siêu thị ngày xưa – nhét gọn gàng vài thứ đồ cá nhân.
Người đ:àn ông nghèo mang theo một balo tiền mặt đi mua xe máy đắt tiền, nhân viên cửa hàng thấy nghi ngờ…
Chiều hôm đó, tại một cửa hàng xe máy lớn ở TP.HCM, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, da sạm nắng, mặc bộ đồ công nhân cũ, dép tổ ong mòn vẹt, bước vào.
Đang trong giai đoạn ôn thi đại học cùng người yêu thì em phát hiện mình mang b:ầu
Dẫu nước mắt lưng tròng, em vẫn chấp nhận cưới chạy, gác lại giấc mơ giảng đường, về quê làm ruộng cùng bố mẹ chồng để nuôi anh học tiếp trên Hà Nội.