Anh lái xe cho một hãng tư nhân, làm ca đêm, từ khoảng 7 giờ tối đến tầm 3–4 giờ sáng mới về. Anh bảo chạy ban đêm ít kẹt xe, khách chủ yếu là dân đi chơi về khuya hoặc các ca cấp cứu, đôi khi có người từ sân bay.
Lúc đầu tôi thương chồng lắm, trời mưa gió hay những ngày rét căm căm, tôi cứ trằn trọc không ngủ được, chỉ mong anh về nhà an toàn. Nhưng dần dần, sự lo lắng ấy biến thành nghi ngờ. Bởi lẽ, dù anh làm như trâu, ngày nào cũng đi từ tối đến gần sáng, nhưng tháng nào nhận lương cũng chỉ tầm 6–7 triệu, có tháng còn chưa tới. Tôi từng nhẹ nhàng hỏi:
— Hay là anh bị hãng trừ phần trăm nhiều quá?
Anh chỉ nhún vai:
— Ừ, hãng nó cắt cổ lắm. Lại còn xăng xe, sửa chữa, với mấy ông khách quỵt tiền, em đâu có biết.
Tôi bán tín bán nghi. Nhưng rồi lại thôi, vì cũng chẳng có bằng chứng gì. Chỉ là, cảm giác bất an trong lòng tôi cứ lớn dần.
Một hôm, khi tôi đang cho con ăn bột thì chị bạn tôi – làm thu ngân ở một quán bar lớn – gọi điện bảo: “Tối qua tao thấy ông Minh nhà mày chở một cô gái trẻ ra khỏi quán, hai người còn cười nói thân thiết lắm, cô kia mặc váy đỏ ngắn cũn, trông chẳng giống khách bình thường.”
Tim tôi chùng xuống. Tôi cố cười: “Chắc là khách thôi chị.”
Vài ngày sau, tôi quyết định thử một phen cho ra nhẽ. Tối đó, tôi gửi con cho bà ngoại, nói dối là phải đi họp phụ huynh lớp tối. Rồi tôi mặc chiếc áo khoác dài, đội mũ rộng và đeo khẩu trang kín mít. Tôi lấy điện thoại khác, dùng sim rác đặt xe qua app của hãng taxi chồng tôi đang làm. Tôi chọn điểm đón cách nhà một đoạn, gần công viên vắng người. Tim tôi đập mạnh từng nhịp khi thấy tên tài xế hiển thị trên app: “Minh Nguyễn.”
Chính là chồng tôi.
Chỉ vài phút sau, chiếc taxi màu trắng trờ tới. Tôi kéo khẩu trang lên tận mắt, bước lại gần rồi mở cửa xe. Nhưng khi ánh sáng đèn đường rọi vào bên trong, tôi sững người.
Trong xe không chỉ có một mình chồng tôi. Ghế phụ cạnh anh là một cô gái trẻ, khoảng 25 tuổi, mặc váy lụa mỏng tang, tóc xoăn dài và tô son đỏ chót. Cô ta ngồi nghiêng người về phía anh, cười khúc khích. Còn anh – người đàn ông tôi gọi là chồng suốt 7 năm qua – thì quay sang cô ta, tay vẫn đặt hờ trên vô lăng, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ say mê mà tôi đã không thấy từ rất lâu.
Tôi chết lặng.
— Chị… chị đi đâu? – chồng tôi lắp bắp, nhận ra tôi qua giọng nói dù tôi vẫn còn đeo khẩu trang.
Tôi im lặng, không trả lời. Cô gái kia quay sang nhìn tôi, ánh mắt dò xét. Rồi cô ta bật cười khẽ, khẽ nói:
— Sao? Vợ à? Lạ nhỉ, đêm nào anh chả bảo “độc thân vui tính”.
Chồng tôi lập tức quát: “Im đi!”
Tôi không nói gì thêm, chỉ đóng cửa xe và bước lùi lại. Tim tôi đau nhói, nhưng nước mắt không chảy ra nổi.
Tôi không về nhà ngay. Tôi lang thang qua các con phố, đi bộ không mục đích. Đầu óc tôi quay cuồng. Mọi hình ảnh – những bữa cơm tôi cặm cụi nấu, những đêm tôi chờ anh về trong lo lắng, cả ánh mắt con tôi mỗi khi hỏi “Ba đi làm chưa về hả mẹ?” – như một cuộn phim tua lại trước mắt. Tôi thấy mình thật ngu ngốc.
Khi về đến nhà, tôi thấy chồng đã đợi sẵn trong phòng khách, ánh mắt bối rối và đầy tội lỗi.
— Anh xin lỗi. Anh… chỉ mới quen cô ta dạo gần đây. Không có gì sâu đậm. Chỉ là… anh cảm thấy áp lực, mệt mỏi, muốn tìm chút gì đó nhẹ nhàng…
Tôi bật cười, giọng khô khốc:
— Nhẹ nhàng? Còn tôi thì sao? Tôi ở nhà vừa đi làm, vừa chăm con, vừa lo cơm nước, đợi anh về từng đêm. Cái đó là “nặng nề” à?
Anh không đáp được.
Tôi không khóc, cũng không gào thét. Tôi chỉ nói một câu:
— Anh ra khỏi nhà. Tôi không muốn con tôi thấy cảnh này.
Một tuần sau, anh dọn đồ đi. Tôi không ngăn cản. Tôi chỉ thấy lòng mình như bị khoét rỗng. Nhưng đồng thời, cũng nhẹ nhõm lạ kỳ. Như thể tôi đã cắt bỏ được khối u âm ỉ trong tim mình.
Một đêm, đang ngồi ru con ngủ, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:
“Chị đừng trách anh Minh nhiều quá. Em mới là người chủ động, cũng không ngờ anh ấy lại dễ xiêu lòng như thế. Em xin lỗi. Em đã nghỉ việc ở bar rồi. Mong chị tha thứ.”
Tôi đọc tin nhắn, rồi xóa đi. Tôi không thấy giận cô gái ấy. Trong cuộc chơi này, người phản bội là anh, không phải cô ta.
Gần một năm sau, tôi đã quen với việc một mình. Con tôi lớn hơn, đã biết hỏi nhiều điều. Tôi trả lời con bằng sự trung thực, không tô vẽ, không đổ lỗi. Tôi chỉ nói: “Ba có việc phải đi xa một thời gian.”
Tôi cũng không còn oán trách. Đàn bà sau cùng, vẫn phải mạnh mẽ vì con mình.
Chồng cũ thỉnh thoảng có gửi tiền trợ cấp. Cũng có lần xin được gặp con. Tôi đồng ý, nhưng có điều kiện rõ ràng.
Tôi không còn yêu anh nữa. Nhưng tôi học cách buông bỏ, để lòng mình nhẹ tênh.
Một đêm mưa, khi đang thu xếp đồ chơi cho con, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa. Mở ra, tôi thấy anh đứng đó, ướt như chuột lột.
— Huyền, anh xin lỗi. Anh nhớ con. Nhớ em. Anh sai rồi.
Tôi nhìn anh, người đàn ông từng là cả thế giới của tôi, giờ đây trông nhỏ bé và tội nghiệp.
Tôi nói:
— Em tha thứ cho anh. Nhưng tha thứ không có nghĩa là quay lại.
Anh gật đầu, cúi đầu, rồi quay lưng bước đi.
Tôi đóng cửa. Tim tôi vẫn đập nhanh, nhưng không còn vì đau đớn nữa. Mà vì tôi biết, cuối cùng, tôi đã bước qua được bóng tối.