“Anh đừng bắt em làm thế… Em sai ở đâu, em sửa. Đừng ly hôn, được không anh?” – cô nghẹn ngào van xin.
Tuấn quay mặt đi, giọng lạnh như băng:
“Anh không còn tình cảm với em nữa. Ký đi, đừng làm khó.”

Bàn tay Hương run rẩy ký xuống, từng nét chữ như rạch vào tim. Tuấn thở dài, giật tờ giấy khỏi tay cô rồi bỏ đi, chẳng ngoái lại.
Ngày anh rời đi, Hương như người mất hồn. Sáu năm bên nhau, từ khi còn tay trắng, cô đã cùng anh đi qua bao khốn khó.
Lúc anh thất nghiệp, cô làm hai ca một ngày để lo cơm áo.
Lúc anh khởi nghiệp, cô bán hết nữ trang, gom góp từng đồng để anh có vốn làm ăn.
Vậy mà giờ đây, khi anh đã có công ty, có xe sang, lại lạnh lùng nói một câu “hết yêu”.
Người ta đồn Tuấn đang qua lại với Linh – cô kế toán mới trẻ trung, khéo léo. Hương nghe, chỉ mỉm cười chua chát. Cô đã quá mệt để thanh minh. Chỉ lặng lẽ thu dọn đồ, rời khỏi ngôi nhà từng ngập tràn tiếng cười.
Ba tháng sau, tòa án gửi giấy triệu tập.
Tuấn đến sớm, mặc vest chỉnh tề, tay đeo đồng hồ sang trọng. Anh thoáng khựng lại khi thấy Hương bước vào – gầy đi nhiều, nhưng ánh mắt bình thản đến lạ.
“Cô ký rồi, còn gì để nói nữa đâu?” – Tuấn lạnh giọng.
Hương khẽ cười: “Phải, chỉ là hôm nay, em có một điều muốn nói trước khi chính thức ly hôn.”
Thẩm phán ra hiệu cho hai bên trình bày. Hương đứng dậy, giọng nhẹ nhưng rõ ràng:
“Thưa tòa, trong sáu năm chung sống, toàn bộ tài sản – nhà, xe, công ty – đều đứng tên chồng tôi. Nhưng số vốn khởi nghiệp ban đầu, 500 triệu, là do tôi bán mảnh đất cha mẹ để lại. Khi ấy, anh Tuấn hứa nếu công ty có lời, anh sẽ chia đôi cổ phần. Tôi có giấy chuyển khoản và tin nhắn anh ấy viết tay, xin được xác nhận.”
Cả phòng xử ồ lên. Tuấn tái mặt:
“Cô bịa chuyện! Tiền đó là tôi vay bạn!”
Hương bình thản mở điện thoại, đưa ra tin nhắn cũ:
“Anh cảm ơn em đã tin anh, sau này công ty có lời, anh hứa em là đồng sở hữu.”
Thẩm phán xem qua tài liệu rồi gật đầu:
“Tòa xác nhận bằng chứng hợp lệ. Theo quy định, tài sản hình thành từ vốn chung sẽ được chia đôi.”
Tuấn ngồi lặng, trán vã mồ hôi. Anh không ngờ người vợ hiền lành ngày nào lại chuẩn bị kỹ đến vậy. Nhưng cú sốc chưa dừng ở đó.
Trước khi rời phòng xử, Hương quay lại, nở nụ cười nhẹ:
“Anh Tuấn, còn một điều cuối. Em đã biết chuyện anh và Linh từ lâu, nhưng không trách. Chỉ mong anh nhớ — công ty mà anh đang điều hành, phần cổ phần của em, em đã chuyển cho người khác rồi. Từ giờ, anh có một ‘đối tác mới’.”
Tuấn sững người: “Là ai?”
“Là anh Hoàng — đối tác cũ của công ty. Anh ấy nói sẽ chỉ hợp tác nếu em đồng ý.”
Tuấn chết lặng. Hoàng — người anh từng tìm cách loại khỏi dự án — giờ trở thành cổ đông lớn nhất. Còn Hương, người anh từng xem thường, lại chính là người nắm quyền quyết định.
Ra khỏi tòa, gió lạnh thổi qua, Tuấn ngồi thụp xuống bậc thềm. Linh nhắn tin liên tục, nhưng anh chẳng còn tâm trí.
Anh chợt nhận ra, suốt bao năm qua, Hương chưa từng phản bội. Cô chỉ lặng lẽ chịu đựng, lặng lẽ yêu, lặng lẽ hy sinh.
Còn anh – vì chút phù hoa, đã đánh mất người phụ nữ cả đời chỉ biết nghĩ cho mình.
Một năm sau, công ty Tuấn rơi vào khủng hoảng. Đối tác rút vốn, Linh bỏ đi theo người khác.
Còn Hương, cô mở một quán cà phê nhỏ, sáng tưới hoa, chiều đọc sách, tối ngắm hoàng hôn.
Nụ cười trên môi cô dịu dàng, an nhiên như chưa từng đi qua bão giông.
Một chiều thu, Tuấn đứng ngoài cửa quán, nhìn qua khung kính.
Cô đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông trung niên — chính là anh Hoàng.
Hương bắt gặp ánh mắt Tuấn, chỉ khẽ gật đầu, rồi quay đi. Không oán hận, không day dứt, chỉ có sự bình yên của người đã buông bỏ.
Tuấn muốn chạy tới xin lỗi, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Anh hiểu — có những thứ, khi đã rời tay, cả đời này không thể lấy lại.
Anh quay lưng, bước đi giữa buổi chiều gió lạnh. Trong đầu vẫn văng vẳng tiếng cười bình thản của Hương ngày ra tòa — nụ cười hiền đến đau lòng, nhưng đủ khiến cả cuộc đời anh điêu đứng.
Lời nhắn gửi:
Trong hôn nhân, đừng bao giờ xem sự nhẫn nhịn của người phụ nữ là yếu đuối.
Sự im lặng của họ không phải là cam chịu, mà là sự tỉnh táo của người từng yêu sâu đậm.
Và khi họ chọn rời đi — đó không phải là kết thúc, mà là khởi đầu của một cuộc sống mới, nơi họ được là chính mình, không còn phải hy sinh vì ai nữa.