Chồng đưa hết tiền tích lũy trong 10 năm cho vợ giữ, nhưng vợ  thẳng thừng từ chối với lý do đáng suy ngẫm

Nhìn sắc mặt vợ tôi thấy có gì đó sai sai. Từ trước đến nay, tôi nghĩ phụ nữ nào cũng thích nắm tài chính gia đình vậy mà vợ tôi lại từ chối/

Tôi luôn cho rằng, tiền mình làm ra thì mình có quyền giữ, không nhất thiết phải để vợ kiểm soát. Vì vậy, ngay từ khi mới cưới, tôi đã thỏa thuận rõ ràng: tiền ai người nấy giữ, tôi chỉ đóng góp đủ khoản chi tiêu sinh hoạt, phần còn lại để dành làm việc lớn.

Trước khi lấy vợ bố mẹ đã mua nhà, sắm xe cho tôi, nên thực tế tiền tôi kiếm được cũng chỉ để trong ngân hàng, không có nhu cầu tiêu xài nhiều. Đến nay, vợ chồng tôi đã có hai con, tôi vẫn duy trì mức đóng góp 5 triệu đồng mỗi tháng để lo sinh hoạt phí, vì thấy vợ không có ý kiến gì nên tôi cũng không tăng thêm.

Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến ngày hôm kia, mẹ tôi ghé qua chơi. Bà đến vào buổi sáng, lúc vợ tôi đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, đứa lớn thì đang ngồi học bài, đứa nhỏ lẫm chẫm chạy quanh. Mẹ tôi ngồi xuống ghế, nhìn một vòng căn nhà rồi cất giọng nhẹ nhàng hỏi tôi: 

– Con đưa cho vợ bao nhiêu mỗi tháng?

Tôi nhấp ngụm trà, thản nhiên đáp:

– Dạ 5 triệu thôi mẹ. Đưa nhiều thì chi nhiều, đủ là được rồi.

Mẹ tôi nghe xong thì sầm mặt lại, đặt chén trà xuống bàn cái “cạch” rõ to. Rồi bà nhìn tôi, nói từng chữ một, không giấu nổi sự bực bội:

– Trời đất ơi! Hai đứa con nhỏ, tiền học, tiền ăn, tiền bỉm sữa, điện nước, chợ búa… con nghĩ 5 triệu là đủ sao? Đừng có mà sống vô tâm như thế!

Tôi hơi bất ngờ vì thái độ của mẹ, nhưng vẫn cố cười, gãi đầu gãi tai:

– Nhưng vợ con có kêu ca gì đâu mẹ…

– Nó không kêu vì nó thương con, thương con cái, chứ không phải vì nó dư dả! 

Ngày nào nó cũng dậy từ 5h sáng, tối 11h mới được đi ngủ, vừa đi làm, vừa lo con cái, nội trợ, còn chăm sóc cả hai bên nội ngoại. Mỗi lần mẹ qua đây, có bao giờ thấy nó ngồi yên đâu? Còn con thì sao? Đi làm về chỉ nằm lướt điện thoại, ăn xong là lăn ra ngủ, chẳng động tay vào việc gì!

Tôi bị mẹ mắng đến á khẩu, không biết phải cãi thế nào. Thật ra, tôi chưa bao giờ để ý xem vợ mình vất vả ra sao. Tôi cứ nghĩ cô ấy quen rồi, mà phụ nữ thì ai chẳng thế. Nhưng nghe mẹ nói, tôi chợt nhớ lại…

Vợ tôi đúng là chẳng bao giờ than thở. Sáng nào cũng dậy sớm nấu bữa sáng, chuẩn bị quần áo cho con, tối về lại tất bật dạy con học, dọn dẹp, giặt giũ. Có những đêm con ốm, tôi ngủ say như chết, nhưng vợ lại thức trắng, hết đo nhiệt độ lại xoa dầu, đến sáng vẫn dậy sớm đi làm như bình thường.

Mẹ tôi nhìn tôi một lúc lâu rồi thở dài, giọng dịu xuống:

– Một người vợ chu toàn, đảm đang như vậy không dễ kiếm đâu con. Ngày xưa, mẹ không kiếm ra tiền, chỉ ở nhà nội trợ, nhưng suốt 40 năm, bố con làm được đồng nào cũng đưa hết cho mẹ. Vì sao? Vì ông ấy tin tưởng, để mẹ yên tâm chăm sóc gia đình. Đàn ông giỏi kiếm tiền là tốt, nhưng giỏi giữ tiền chưa chắc đã hay.

Tôi im lặng. Lời mẹ nói khiến tôi có chút dao động. Tối hôm đó, tôi nằm suy nghĩ mãi. Từ trước đến nay, tôi luôn tự hào rằng mình giỏi kiếm tiền, lo được cho gia đình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của vợ. Có lẽ, cô ấy cũng cần một sự bảo đảm, một chút an toàn từ người chồng của mình.

Sáng hôm sau, tôi quyết định nói chuyện với vợ.

Tôi lấy hết số tiền tiết kiệm trong 10 năm qua, đưa cả thẻ lương ra trước mặt cô ấy, rồi nghiêm túc nói:

– Anh nghĩ rồi, tiền bạc trong nhà em nên là người giữ.

Vợ tôi thoáng sững người, nhìn tôi chằm chằm như thể không tin vào tai mình. Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại bật cười, lắc đầu:

– Anh đưa cho em thật à?

– Thật. – Tôi gật đầu.
Nhưng không ngờ, cô ấy từ chối ngay lập tức:

– Em không giỏi giữ tiền đâu. Mỗi lần đi chợ mà vào cửa hàng thích cái gì là em mua ngay, tiêu xài lung tung. Anh có khả năng giữ tiền thì cứ cầm, không nhất thiết phải là em.

Tôi ngớ người. Vợ từ chối giữ tiền?

Từ trước đến nay, tôi cứ nghĩ phụ nữ nào cũng thích nắm tài chính trong gia đình, vậy mà vợ tôi lại nói như vậy. Nhưng nhìn sắc mặt cô ấy, tôi thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô ấy nói xong, mặt có vẻ không vui, ánh mắt nhìn tôi cũng có chút khác lạ. Tôi không rõ cô ấy thật lòng hay chỉ đang giận dỗi, nhưng thái độ của vợ khiến tôi thấy lo.

Tôi chợt nhớ lại lời mẹ nói hôm qua: “Một người vợ chu toàn, đảm đang không dễ kiếm. Phải trân trọng!”

Có lẽ, thứ vợ tôi cần không phải là tiền, mà là sự công nhận và chia sẻ từ chồng. Nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Tôi lúng túng nhìn vợ, lần đầu tiên trong đời thấy bản thân bối rối đến vậy…

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/chong-dua-het-tien-tich-luy-trong-10-nam-cho-vo-giu-nhung-vo-thang-thung-tu-choi-voi-ly-do-dang-suy-ngam-d271302.html