Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn

Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ hai sau nhà mẹ đẻ. Nhưng không. Chẳng có chút hơi ấm nào ở đây ngoài những ánh mắt lạnh tanh và lời nói đay nghiến.

Tôi bị đẩy ra một góc bàn ăn, chén cơm của tôi riêng biệt, đôi đũa cũng riêng, mâm cũng riêng. “Là người ngoài mà, ăn riêng cho sạch sẽ” – mẹ chồng tôi buông câu ấy khi tôi mới về làm dâu được hai tuần. Cả nhà không ai phản đối. Họ nhìn tôi như thể tôi là người giúp việc, hay tệ hơn là một kẻ ăn nhờ ở đậu.

Tôi im lặng. Tôi nhẫn nhịn. Nhưng tôi không ngu. Tôi biết, trong cái nhà này, sự tử tế là điều xa xỉ. Tôi thầm thề sẽ không để mình bị chà đạp mãi.

Rồi một ngày, thời cơ đến. Cả nhà háo hức chuẩn bị đón ông bác họ ở nước ngoài về chơi. Mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nhưng không thuê người nấu mà giao lại cho tôi. “Cô cũng nên có lúc thể hiện chứ, đừng chỉ ăn bám!” – bà cười khẩy.

Tôi gật đầu. Tôi vào bếp.

Ba ngày sau, mâm cơm được dọn lên: tôm hùm hấp bơ tỏi, ghẹ rang muối, mực xào cay, cháo bào ngư, sò huyết cháy tỏi, hàu nướng phô mai, lẩu hải sản ngập topping. Cả bàn ăn tràn ngập hương thơm quyến rũ, nước bọt ai cũng muốn trào ra. Họ cười, họ khen, họ ăn ngấu nghiến.

Tôi vẫn đứng đó, với mâm cơm riêng trước mặt. Trong khi cả nhà cười nói, tấm tắc khen ngon, tôi lặng lẽ gắp từng miếng cơm nguội như thói quen.

Nhưng lần này, tôi không còn nuốt vào nữa.

Tôi đứng dậy, chậm rãi lau miệng bằng khăn giấy, rồi nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn mọi người đã khen bữa ăn. Cũng cảm ơn vì suốt thời gian qua đã cho tôi hiểu rõ vị trí của mình trong ngôi nhà này.”

Họ ngẩng lên, có người cười, có người ngơ ngác. Chỉ riêng mẹ chồng tôi thoáng cau mày.

Tôi nhìn thẳng vào bà, không cúi đầu nữa.

“Tôi đã nghĩ rằng nếu mình đủ nhẫn nhịn, đủ hiền, đủ khéo… thì sẽ được thương. Nhưng giờ tôi hiểu, có những nơi – dù mình có cố bao nhiêu – thì cũng chỉ là cái bóng bên rìa.”

Tôi quay vào trong, lấy chiếc vali nhỏ đã soạn sẵn từ lâu, bước ra cửa. Họ vẫn còn chưa kịp phản ứng. Mẹ chồng tôi gọi giật lại, lần đầu giọng run:

“Cô định đi thật à?”

Tôi quay đầu lại, mỉm cười:

“Vâng. Người ngoài thì nên biết khi nào nên rời đi.”

Tôi đóng cánh cửa lại sau lưng mình, nhẹ nhàng như gấp lại một trang sách đã ố màu. Ngoài trời mưa lâm thâm. Nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ tênh.

Không ai còn tước được sự kiêu hãnh của tôi nữa.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/chong-di-lam-xa-toi-bi-ca-nha-chong-bat-an-com-rieng-vi-la-nguoi-ngoai-toi-am-tham-len-ke-hoach-nau-mam-com-thinh-soan-d303876.html