Trên tay Mai là một ống truyền hoá chất đang nhỏ từng giọt chậm chạp, lạnh buốt. Chiếc khăn mỏng trùm đầu không giấu được mảng da đầu trọc lốc sau những đợt hóa trị. Cô chỉ còn da bọc xương, nhưng vẻ hiền dịu chưa bao giờ rời khỏi gương mặt ấy.
Trên chiếc bàn cạnh giường là một khung ảnh nhỏ – ảnh cưới của cô và Hùng, chồng cô. Trong ảnh, họ từng rạng rỡ nắm tay nhau. Còn giờ đây, trong căn phòng này, chỉ còn một mình cô. Hùng đã không còn ở bên.
Hùng và Mai từng là đôi vợ chồng khiến bao người ngưỡng mộ ở quận Tân Bình. Anh là giám đốc một công ty xây dựng, cô là giáo viên tiểu học. Họ có một con trai lên tám, tên Nam – thông minh, ngoan ngoãn, luôn tự hào khi kể với bạn về bố mẹ.
Ngày Mai phát hiện bị UT giai đoạn cuối, trời như sụp đổ. Nhưng cô không khóc. Cô chỉ nghĩ:
“Mình phải cố sống thêm chút nữa, vì con… và vì anh Hùng.”
Ban đầu, Hùng còn đưa đón cô đi bệnh viện, tìm thuốc Nam, thuốc Bắc, thuốc ngoài nước. Nhưng rồi… sau vài tháng, khi mái tóc cô rụng sạch, khi mùi thuốc bám vào chăn gối, khi tiếng ho của cô vang lên trong đêm liên tục… anh bắt đầu mệt mỏi.
Những tháng đầu tiên sau khi phát hiện bệnh, Mai phải nhập viện liên tục để thực hiện h:;óa tr;ị. Những mũi tiêm đau rát, những đợt truyền hóa chất khiến cô buồn nôn, người rã rời. Cô sút gần 10 ký chỉ trong vòng hai tháng. Mỗi sáng, cô cố gắng tự nhấc mình khỏi giường, lau mặt bằng khăn ấm, tô nhẹ chút son môi trước khi Hùng vào thăm. Cô không muốn anh thấy mình đang tàn tạ.
Thế nhưng, dù cố gắng bao nhiêu, cô vẫn cảm nhận rõ ánh mắt Hùng đang thay đổi. Từ lo lắng – sang ái ngại – rồi dần dần là xa cách. Những cuộc trò chuyện ngắn lại, những câu “anh bận” xuất hiện nhiều hơn.
Mai bắt đầu viết nhật ký. Trong quyển sổ nhỏ màu lam, cô ghi lại từng ngày, từng cảm xúc, từng lần thăm ngắn ngủi. Dù đ:au đ:ớn thể xác, tâm hồn cô vẫn cố níu giữ tình yêu. Cô không trách Hùng. Cô hiểu – ai cũng sợ bệnh tật, sợ cái ch: ế: t. Nhưng lòng cô quặn thắt mỗi lần thấy chiếc ghế cạnh giường trống rỗng.
Trong một lần Hùng đi công tác Đà Lạt, anh gặp Linh – một cô gái trẻ hơn anh cả chục tuổi, làm lễ tân khách sạn. Linh xinh đẹp, giọng ngọt như rót mật. Cô biết anh có tiền, biết anh có vợ bệnh nặng. Và cô biết cách khiến một người đàn ông đang hụt hẫng tìm thấy “cảm giác được sống” trở lại.
Ban đầu chỉ là những tin nhắn xã giao, những bữa ăn nhẹ nhàng. Nhưng dần dần, Linh khiến Hùng cảm thấy mình được tôn trọng, được ngưỡng mộ, được cần đến. Từ chỗ là người qua đường, Linh trở thành người tình. Họ đi du lịch, mua sắm, thuê căn hộ cao cấp ở quận 7 làm chốn riêng.
Linh tinh tế, không hỏi về Mai, không làm khó Hùng. Cô kể chuyện đời mình, mẹ bệnh, nhà nghèo, vất vả. Cô để Hùng cảm thấy mình là chỗ dựa, là người hùng của một người phụ nữ khác.
Vào một buổi chiều đầu tháng 9, Hùng trở về nhà với lá đơn ly hôn đã điền sẵn. Mai nhìn tờ giấy, không khóc, không trách. Cô chỉ hỏi:
– Anh yêu cô ấy đến vậy sao?
Hùng im lặng. Mai lặng lẽ ký tên.
Sau đó, cô xin xuất viện, về sống nhờ ở phòng trọ của một người bạn cũ gần chợ Bà Chiểu. Cô không muốn con trai thấy mẹ trong tình trạng này nên gửi Nam về quê cho ông bà nội nuôi giúp.
Hùng như sống lại trong mối tình với Linh. Anh tin cô tuyệt đối. Linh ngọt ngào, khéo léo, gợi lòng thương. Cô khóc kể về mẹ bị bệnh, rồi bảo: “Hay anh để em đứng tên giúp vài căn hộ đầu tư đi, đề phòng rủi ro pháp lý.”
Hùng tin, chuyển tài sản, cả công ty nhỏ mà anh gây dựng hơn 10 năm, cũng để Linh ký giùm vài giấy tờ.
Một buổi sáng giữa tháng 11, khi Hùng từ công ty về căn hộ – Linh đã biến mất. Không một tin nhắn, không một lời từ biệt. Tài khoản ngân hàng bị rút sạch. Công ty bị đối tác kiện vì chuyển nhượng sai luật. Căn hộ cao cấp bị ngân hàng siết nợ vì giấy tờ giả mạo.
Hùng lao đi tìm, thuê thám tử, báo công an. Nhưng Linh là “hồ sơ trắng” – không dấu vết, không gốc gác. Những tấm ảnh từng chụp cùng nhau, từng đoạn clip ngọt ngào – giờ chỉ là chứng tích của một kẻ bị lợi dụng.
Hùng bán chiếc xe cuối cùng để trả nợ. Bạn bè tránh mặt. Gia đình anh – những người từng khuyên anh đừng bỏ vợ – cũng không buồn tiếp chuyện. Anh sống lang thang, từng có đêm ngủ ở ghế đá công viên.
Một buổi chiều tháng chạp, trời Sài Gòn âm u, anh lê bước vào Bệnh viện Ung bướu TP.HCM, tìm đến phòng cũ của Mai. Một y tá già chỉ cho anh chuyển sang nơi dành cho bệnh nhân giai đoạn cuối.
“Cô ấy còn vài ngày nữa thôi…” – cô y tá nói.
Mai nằm đó. Hốc hác. Nhưng vẫn nở nụ cười khi thấy anh. Cô thều thào:
– Em biết sẽ có ngày anh quay lại… Em chỉ mong anh… sống tốt.
Anh bật khóc. Lần đầu tiên, anh nắm tay cô thật chặt – như sợ chỉ cần buông ra, cô sẽ tan biến.
Ba ngày sau, Mai ra đi. Trong lặng lẽ.
Tại chùa Giác Ngộ, tro cốt Mai được gửi trong một hộc nhỏ. Trên đó, người bạn thân đặt một mảnh giấy Mai từng viết trước khi mất:
“Em tha thứ cho anh….”