Chồng bỏ đi theo một cô gái trẻ làm du lịch, bỏ lại chị Mai với ba đứa con thơ và một mái nhà d:ộ:t n:á:t, nhưng rồi..

Ở một làng chài nghèo ven biển Bình Thuận, có một người phụ nữ tên Mai. Người ta gọi chị là “chị Mai của biển”, bởi chị là một trong những người hiếm hoi có thể chèo thuyền một mình ra khơi từ lúc còn rất trẻ. Chị từng có một gia đình nhỏ hạnh

Ở một làng chài nghèo ven biển Bình Thuận, có một người phụ nữ tên Mai. Người ta gọi chị là “chị Mai của biển”, bởi chị là một trong những người hiếm hoi có thể chèo thuyền một mình ra khơi từ lúc còn rất trẻ.

Chị từng có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Chồng chị – anh Tuấn – là tay lưới giỏi trong vùng, yêu biển và yêu vợ con. Họ có ba người con trai: Khang, Dũng và Minh. Những tưởng cuộc đời cứ thế trôi qua êm đềm trong tiếng sóng. Nhưng rồi, khi Minh lên ba, anh Tuấn bỏ đi theo một cô gái trẻ làm du lịch, bỏ lại chị Mai với ba đứa con thơ và một mái nhà d:ộ:t n:á:t.

Chị đi khắp các bãi đá, các con nước, mùa nắng thì mò hàu, mùa mưa thì kéo lưới. Những hôm bão lớn, không thể ra khơi, chị lại ngồi may quần áo thuê, ch:ắt chiu từng đồng để lo cho các con ăn học. Với chị, “biển có thể dữ, nhưng con chữ thì hiền” – và chị tin rằng chữ nghĩa sẽ là con thuyền đưa con mình ra khỏi đói nghèo.

Khang, con cả, từ nhỏ đã biết nấu cơm, chăm em. Dũng thì hay giúp mẹ gi:ã cá, gỡ lưới. Minh, nhỏ nhất, nhưng rất ngoan, luôn hỏi mẹ:

“Mai mốt con lớn, con làm gì để mẹ không phải ra biển nữa nha?”

Năm tháng qua nhanh, đến khi chị Mai gần năm mươi, lưng bắt đầu đau khi vác lưới, mắt mờ dần vì gió mặn. Các con chị, từng người một, rời làng ra thành phố: Khang trở thành kỹ sư đóng tàu, Dũng là bác sĩ tim mạch, còn Minh, cậu út, theo học kiến trúc tại Sài Gòn.

Chị Mai ở lại một mình, vẫn sống trong căn nhà mái tôn cũ, vẫn gác thuyền mỗi tối, đốt đèn đợi con về dịp Tết. Nhưng có một năm, chị bất ngờ nhận được thư tay từ ba người con:

“Má đừng lo chuẩn bị gì cho Tết. Tụi con về sớm… và má sẽ có điều bất ngờ.”…

Ngày Tết đến, chị Mai thức dậy từ sáng sớm, quét dọn căn nhà cũ kỹ, chuẩn bị vài món ăn đơn sơ. Trong lòng, chị vừa háo hức vừa lo lắng, không biết ba đứa con trai sẽ về ra sao, và “điều bất ngờ” mà chúng nhắc đến là gì.

Chiều hôm đó, từ ngoài bãi cát, chị nghe tiếng động lạ. Ngẩng lên, chị chết lặng: ba con trai, tay xách tay nải, đứng cạnh những chiếc xe đầy ắp đồ đạc và quà Tết, nở nụ cười rạng rỡ. Khang, Dũng và Minh chạy ùa vào, ôm mẹ thật chặt. Chị cảm thấy cả mười năm nhọc nhằn dường như tan biến trong vòng tay các con.

Nhưng bất ngờ lớn nhất chưa dừng lại ở đó. Sau một hồi trò chuyện, Khang trao cho chị một chiếc chìa khóa:

– “Má ơi, đây là căn nhà mới tụi con mua cho má. Không còn phải lo lắng, vất vả nữa.”

Chị Mai sững sờ, tay run run nhận chìa khóa, nước mắt lưng tròng. Căn nhà mái tôn cũ giờ đây sẽ được thay bằng một tổ ấm hiện đại, ấm áp, nơi chị có thể nghỉ ngơi mà không phải ra biển mặn mòi mỗi ngày.

Chiều hôm ấy, bên bãi biển nơi chị vẫn gác thuyền, chị Mai nhìn ra xa, mắt rưng rưng:

– “Biển có thể dữ, nhưng con chữ, con tim và tình cảm của các con đã đưa mẹ đến bến bờ hạnh phúc…”

Cả làng chài đều ngạc nhiên và xúc động trước câu chuyện của chị – người phụ nữ một đời vất vả nuôi con khôn lớn, và cuối cùng được đền đáp bằng tình yêu thương và hiếu thảo của các con.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/chong-bo-di-theo-mot-co-gai-tre-lam-du-lich-bo-lai-chi-mai-voi-ba-dua-con-tho-va-mot-mai-nha-dot-nat-nhung-roi-d325936.html