Chồng bắt vợ ký đơn l:y h:ôn ngay trên giường bệnh, nhưng hắn không ngờ ai mới là người bị b:ỏ r:ơi…

Căn phòng bệnh tầng 7 của một bệnh viện tư yên tĩnh đến lạ. Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều, ánh đèn trắng hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Hạnh – người phụ nữ vừa trải qua ca phẫu thuật khối u tuyến giáp.   Chưa kịp tỉnh hẳn sau thuốc mê,

Căn phòng bệnh tầng 7 của một bệnh viện tư yên tĩnh đến lạ. Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều, ánh đèn trắng hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Hạnh – người phụ nữ vừa trải qua ca phẫu thuật khối u tuyến giáp.

 

Chưa kịp tỉnh hẳn sau thuốc mê, Hạnh đã thấy gương mặt của chồng – Khải – đứng ngay đầu giường, tay cầm một xấp giấy tờ.

– Em tỉnh rồi à? Tốt, ký vào đây đi.

Giọng anh ta lạnh tanh, không một chút thương xót.

Hạnh ngơ ngác:
– Gì vậy… giấy gì?

Khải đẩy tập giấy về phía cô, ngắn gọn:
– Đơn ly hôn. Anh viết sẵn rồi. Em ký là xong.

Hạnh chết lặng. Môi cô mấp máy, cổ họng còn đau rát vì vừa trải qua phẫu thuật, cô không nói thành lời. Ánh mắt tràn đầy đau đớn và khó hiểu.

– Anh… nói đùa gì vậy?

– Anh không đùa. Anh đã nói rồi, anh không muốn sống với một người phụ nữ yếu đuối, bệnh tật quanh năm. Anh mệt mỏi vì gánh vác một mình. Em cũng nên để anh được sống thật với cảm xúc của mình.

Khải nói tỉnh bơ, như thể đang bàn chuyện đổi điện thoại, chứ không phải ruồng bỏ người vợ đã cùng anh trải qua gần 10 năm cuộc đời.

Hạnh cười nhạt, nước mắt chảy ra bên khóe mắt.

– Vậy là… anh chờ đúng lúc em không thể đi lại, không thể phản ứng… để ép em ký?

Khải im lặng vài giây, rồi gật đầu:
– Em đừng trách. Chuyện này sớm muộn cũng phải làm thôi. Anh đã có người khác. Cô ấy không muốn sống trong bóng tối nữa.

Hạnh cắn chặt môi. Cơn đau nơi cổ họng không bằng nỗi đau đang gào thét trong tim. Nhưng cô không gào, không khóc ầm lên, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

– Bút đâu?

Khải ngạc nhiên.
– Em… chịu ký thật à?

– Anh chẳng nói sao? Chuyện này sớm muộn cũng phải làm.

Anh ta đặt cây bút vào tay cô. Bàn tay run rẩy của Hạnh cầm lấy, chậm rãi ký tên.

– Xong rồi. Chúc anh hạnh phúc.

– Cảm ơn. Anh sẽ gửi lại phần tài sản theo đúng thỏa thuận. Tạm biệt.

Khải xoay người rời đi. Cánh cửa khép lại, nhẹ nhàng đến đáng sợ. Nhưng chưa đầy 3 phút sau, nó bật mở lần nữa.

Một người đàn ông bước vào. Là bác sĩ Quân – bạn thân từ thời đại học của Hạnh, cũng là người đã trực tiếp phẫu thuật cho cô. Trên tay anh là hồ sơ bệnh án và một bó hoa hồng trắng.

– Mình nghe y tá nói Khải vừa đến?

Hạnh gật đầu, mỉm cười nhẹ tênh:
– Ừ, đến để ly hôn.

– Cậu ổn không?

– Ổn hơn bao giờ hết.

Quân ngồi xuống cạnh cô, đặt hoa lên bàn, rồi lặng lẽ đưa ra một chiếc phong bì.

– Đây là bản chụp đơn ly hôn mà luật sư của cậu gửi mình. Hôm trước cậu đã nói: nếu Khải đưa đơn trước, thì đưa cái này cho cậu ký luôn.

Hạnh mở ra, ký vào không một chút do dự. Cô quay sang nhìn Quân, ánh mắt sáng hơn lần nào hết:

– Từ giờ, mình không sống vì ai khác nữa. Không cần gồng mình để làm một người vợ “vừa đủ tốt”, cũng không phải cố tỏ ra ổn mỗi khi mệt mỏi.

– Mình ở đây. Không phải để thay thế ai, mà là để đi bên cạnh nếu cậu cần.

Hạnh khẽ gật đầu. Một dòng nước mắt chảy xuống – nhưng không phải của đau khổ. Mà là nhẹ nhõm.

Một tuần sau, Khải nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh. Là bản ly hôn có chữ ký đầy đủ. Đi kèm là một mảnh giấy nhỏ viết tay:

“Cảm ơn anh vì đã lựa chọn ra đi, để tôi không còn phải cố gắng giữ một người vốn đã buông.
Người bị bỏ lại không phải là tôi.
Mà là anh – mãi mãi mất đi một người đã từng yêu anh bằng tất cả những gì cô ấy có.”

Lúc đó, Khải mới hiểu: người tưởng nắm thế chủ động cuối cùng lại là kẻ bị rũ bỏ không thương tiếc.

Ba tháng sau.

Công ty start-up của Khải – nơi anh từng tự tin dốc hết vốn liếng và cả khoản tiền chia tài sản từ Hạnh – bất ngờ gặp biến cố. Dự án bị nhà đầu tư rút vốn giữa chừng. Nhân sự chủ chốt bỏ đi. Tài khoản ngân hàng dần cạn. Khải hoang mang, điên cuồng tìm cách xoay xở, nhưng càng chống đỡ, càng sa lầy.

Người tình của anh – Thư – một cô gái trẻ trung, sắc sảo, từng hứa “luôn bên cạnh” lúc anh thở ra nhẹ nhõm sau buổi ly hôn – giờ đây lại lạnh lùng gạt tay khi anh ngỏ ý vay tiền:

– Em không phải cái máy ATM. Anh hết tiền rồi, em còn bên anh để làm gì?

Cô bỏ đi, không một lần ngoái lại. Trong tay cô, là chiếc túi hàng hiệu, đồng hồ đắt tiền – tất cả đều do Khải tặng trước đây. Giờ, anh mới nhận ra: không phải tình yêu, mà là lợi ích đã giữ cô ở lại.

Khải lang thang trong chiều mưa, tay nắm chặt mảnh giấy mà Hạnh từng gửi. Những dòng chữ mềm mại, mà như những nhát dao bén ngọt:

“Người bị bỏ lại không phải là tôi.

Mà là anh – mãi mãi mất đi một người đã từng yêu anh bằng tất cả những gì cô ấy có.”

Anh về lại căn hộ cũ, nơi từng có tiếng cười của vợ, mùi trà hoa Hạnh hay pha mỗi sáng, và ánh đèn bếp còn ấm khi anh về muộn. Giờ đây, tất cả chỉ còn trống rỗng và lạnh ngắt.

Khải ngồi sụp xuống nền nhà, bật khóc như một đứa trẻ.

Hối hận. Nhưng quá muộn.

Ở một nơi khác, Hạnh bắt đầu làm lại. Cô nhận một công việc mới ở trung tâm chăm sóc sức khỏe phụ nữ, tham gia các buổi chia sẻ, giúp đỡ những người từng trải qua nỗi đau như mình. Bên cạnh cô là bác sĩ Quân – âm thầm, vững chãi – luôn nhắc cô nhớ rằng: cô xứng đáng được yêu thương, không phải vì cô hoàn hảo, mà vì cô là chính mình.

Một buổi chiều, khi đứng trước gương, Hạnh mỉm cười. Vết sẹo nhỏ trên cổ giờ đây không còn là điều khiến cô tự ti. Nó là bằng chứng cho sự hồi sinh – từ một người phụ nữ bị ruồng bỏ, thành một người phụ nữ tự do, vững vàng và rực rỡ.

Và Khải… chỉ còn là một cái tên trong quá khứ.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/chong-bat-vo-ky-don-ly-hon-ngay-tren-giuong-benh-nhung-han-khong-ngo-ai-moi-la-nguoi-bi-bo-roi-d314121.html