Chị giúp việc đột nhiên thông báo mang thai, danh tính cha đứa bé khiến cả nhà tôi chao đảo

Tôi không nói thêm nhưng trong lòng có chút bất an. Mấy ngày nay, tôi thấy chị Hòa có biểu hiện lạ, khẩu vị nấu nướng cũng không còn như trước.

Vợ chồng tôi thuê chị Hòa làm giúp việc từ 8 năm nay. Ban đầu, chỉ đơn thuần là mối quan hệ chủ – tớ, nhưng theo thời gian chúng tôi xem chị như người thân trong gia đình. Chị Hòa hiền lành, chịu khó, làm việc lúc nào cũng gọn gàng, chỉn chu. Nhà cửa có chị chăm sóc tôi yên tâm mọi việc từ cơm nước đến dọn dẹp.

Thế nhưng cuộc đời chị Hòa lại không được may mắn. Chị từng có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc với người chồng lười làm, ham chơi lại vũ phu. Bị đánh đập quá nhiều, cuối cùng chị quyết định ly hôn, rời quê lên thành phố tìm việc làm. Qua người quen giới thiệu, chị đến nhà tôi làm giúp việc toàn thời gian. Tôi thương chị lắm, chẳng những không nặng lời bao giờ mà còn xem chị như chị em trong nhà.

Khoảng một năm trước, anh trai chồng tôi chuyển đến sống cùng vợ chồng tôi. Anh ấy hơn chồng tôi 2 tuổi, nhưng do hồi nhỏ bị sốt cao, thần trí không còn minh mẫn như người bình thường. Trưởng thành, anh kết hôn qua mai mối, sinh được một đứa con trai. Nhưng cuộc hôn nhân ấy chẳng kéo dài lâu. Chị dâu không chịu nổi cuộc sống khó khăn, lại thêm chồng không được nhanh nhẹn như người khác, nên chị bỏ đi khi con trai chưa tròn 3 tuổi.

Anh trai chồng sống một mình vất vả vô cùng, vừa lo cho con nhỏ, vừa làm những công việc lặt vặt kiếm sống qua ngày. Thương anh, chồng tôi bàn bạc với tôi và quyết định đón anh về sống chung, tìm công việc ổn định giúp anh. Con trai anh vẫn để ở quê cho ông bà nội chăm sóc. Tôi không phản đối, giúp anh ấy lúc này cũng là chuyện nên làm. Chồng tôi xin cho anh trai một công việc bảo vệ ở công ty, lương tuy không cao nhưng cũng đủ chi tiêu và gửi về quê lo cho con. Ăn uống, quần áo, sinh hoạt của anh đều do vợ chồng tôi lo liệu.

Dạo gần đây, tôi để ý thấy anh trai chồng và chị Hòa nói chuyện nhiều hơn. Ban đầu, chỉ là những câu hỏi han thông thường. Nhưng dần dần, tôi thấy họ cười nói vui vẻ, có lúc còn ngồi tỉ tê cả buổi tối.

Linh tính mách bảo, tôi khéo léo nhắc nhở chị Hòa:

“Chị Hòa này, anh chồng tôi tính tình đơn giản, chị đừng quá thân thiết kẻo người ngoài nhìn vào lại hiểu lầm.”

Chị Hòa cười giả lả:

“Ôi giời, chị chỉ quan tâm như người nhà thôi, có gì đâu mà em lo!”

Tôi không nói thêm, nhưng trong lòng có chút bất an. Mấy ngày nay, tôi thấy chị Hòa có biểu hiện lạ. Sắc mặt chị tái nhợt, ăn uống cũng không còn như trước. Chị hay nôn ói, mệt mỏi, đặc biệt là không còn nấu cá nữa mà chỉ toàn nấu thịt, khẩu vị thay đổi hẳn. Tôi chột dạ, nghĩ đến một khả năng…

Một buổi tối, nhân lúc chỉ có hai chị em trong bếp, tôi hỏi thẳng:

“Chị Hòa, dạo này chị sao thế? Có chuyện gì giấu em đúng không?”

Chị ấp úng, ánh mắt tránh né, rồi thở dài một hơi như lấy hết can đảm.

“Chị… chị có thai rồi. Được hơn 3 tháng…”

Tim tôi hẫng một nhịp. Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả là câu tiếp theo:

“Cha đứa bé… là anh trai chồng em.”

Tôi đứng hình. Trời đất quay cuồng trước mắt tôi.

Chị Hòa kể, chị và anh trai chồng tôi đã cảm mến nhau từ hơn một năm nay. Ban đầu, họ chỉ là những người đồng cảnh ngộ, tâm sự về cuộc sống, về những tổn thương trong hôn nhân. Nhưng dần dần, chị nhận ra mình thương anh ấy và anh ấy cũng vậy.

“Chị biết anh ấy không lanh lợi như người khác nhưng anh hiền lành, thương chị thật lòng. Chị cũng thương anh, thương cả đứa con nhỏ của anh nữa. Bọn chị muốn được ở bên nhau nhưng sợ em không đồng ý…”

Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng thì chồng tôi từ ngoài bước vào. Anh trai chồng đã biết chuyện. Anh mừng lắm, còn gọi điện về quê báo tin cho bố mẹ xin được tổ chức đám cưới. Bố mẹ chồng vừa nghe tin đã nổi trận lôi đình. Bà gọi điện trách ngược tôi:

“Sao con không quản người giúp việc để xảy ra chuyện thế này? Giờ kinh tế anh trai nó còn chẳng lo nổi, lấy vợ nữa thì sống bằng gì?”

Tôi ngậm ngùi nghe trách mắng. Đúng là kinh tế của anh còn phụ thuộc vợ chồng tôi, giờ thêm vợ, thêm con liệu có gánh nổi không? Chồng tôi cũng trăn trở, nhưng anh nói:

“Họ thương nhau thật lòng, mình có cấm cũng không được. Hay là để anh ấy về quê, tự lo cuộc sống riêng?”

Tôi nhìn chị Hòa, nhìn anh trai chồng mà lòng rối như tơ vò. Từ một người giúp việc nay trở thành chị dâu, tôi không biết nên vui hay buồn. Một mặt tôi thương chị Hòa, chị đã khổ cả đời rồi, giờ có người thương yêu, tôi cũng muốn ủng hộ. Nhưng mặt khác tôi lo lắng đủ điều, lo kinh tế, lo bố mẹ chồng trách mắng, lo anh trai chồng không đủ khả năng lo cho gia đình nhỏ của mình.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/chi-giup-viec-dot-nhien-thong-bao-mang-thai-danh-tinh-cha-dua-be-khien-ca-nha-toi-chao-dao-d271009.html