Khi bước vào sảnh tiệc, chị Hạnh lập tức sầm mặt:
– “Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rồi, không cần đâu.”
Tôi mỉm cười, giữ giọng nhẹ nhàng:
– “Em chỉ muốn chúc mừng chị thôi, có gì đâu.”
Chị hừ lạnh:
– “Tùy cô. Nhưng đừng để người ta nghĩ nhà tôi mời lung tung.”
Tôi không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Vài phút sau, chú rể bước ra trong bộ vest chỉn chu. Khi ánh mắt anh ta chạm vào tôi, anh khựng lại — ly rượu trong tay rơi xuống, vỡ tan. Mặt anh tái nhợt, giọng run run:
– “Giám… giám đốc Hương?”
Cả sảnh tiệc lập tức im phăng phắc. Tiếng xì xào lan khắp bàn.
Chị Hạnh sững người, tròn mắt nhìn:
– “Anh… anh nói gì cơ?”
Anh Quang cúi đầu, giọng nghẹn lại:
– “Cô ấy… là giám đốc của tôi, là người trực tiếp ký hợp đồng và phê duyệt dự án khách sạn của bên mình.”
Mẹ chồng tôi há hốc miệng, còn chị Hạnh thì đứng chết lặng như tượng.
Tôi khẽ mỉm cười:
– “Chào anh Quang. Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”
Anh cúi người thật sâu:
– “Giám đốc… tôi thật sự bất ngờ. Tôi xin lỗi, hôm nay chắc tôi phải cảm ơn cô rất nhiều.”
Tôi bình thản đáp:
– “Không cần đâu. Hôm nay là ngày vui của anh, cứ thoải mái. Tôi đến chỉ để chúc mừng.”
Không khí càng trở nên nặng nề. Một vài khách bên phía nhà trai liếc nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn — vừa nể phục, vừa tò mò.
Chị Hạnh cố gượng cười, giọng run run:
– “Ơ… hóa ra em dâu chị là… sếp của chồng chị thật sao?”
Tôi nhìn chị, nhẹ giọng:
– “Vâng. Em không bao giờ khoe chuyện riêng. Em chỉ tin rằng, giàu hay nghèo không nằm ở quê quán, mà ở cách mỗi người sống và làm việc.”
Câu nói ấy khiến cả sảnh tiệc lặng đi. Mẹ chồng tôi quay sang thở dài:
– “Hạnh à, con sống sao mà để người ta nể con dâu út hơn cả con vậy?”
Tôi vẫn mỉm cười, không nói thêm. Tôi không cần chứng minh điều gì – sự thật đã đủ khiến người ta tự soi lại mình.
Sau đám cưới, cả nhà chồng đổi hẳn thái độ. Chị Hạnh nhắn tin xin lỗi. Tôi không giận – chỉ thấy thương. Vì người ta chỉ khinh khi khi chưa biết bạn là ai.
Chồng tôi nắm tay tôi, nói nhỏ:
– “Anh tự hào về em lắm. Em dạy cho chị ấy một bài học mà chẳng cần nói lời nặng.”
Tôi mỉm cười:
– “Không ai nghèo mãi, cũng chẳng ai giàu mãi. Quan trọng là mình đối xử với người khác thế nào khi đang ở trên.”
Chiều muộn, tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, thấy lòng nhẹ nhõm. Cuộc đời thật công bằng – người từng khinh thường hôm qua có thể phải cúi đầu hôm nay.
Và khi chú rể run run gọi tôi là “Giám đốc”, tôi không thấy hả hê. Tôi chỉ thấy một điều giản dị: sự tôn trọng thật sự không đến từ tiền bạc, mà từ nhân cách và nỗ lực mà mỗi người đã vun đắp.