Nhà tôi vốn là dòng họ lớn, bố tôi có bốn anh em trai, tôi lại là trưởng họ. Ấy vậy mà ba đứa đầu nhà tôi đều là con gái. Họ hàng, làng xóm bàn ra tán vào:
– “Nhà đó chắc tuyệt tông rồi…”
– “Không có con trai nối dõi là nghiệp từ đời trước đấy…”
Vợ tôi sinh nở liên tục, gầy rộc đi. Cô ấy từng khóc trong đêm, hỏi tôi có trách cô ấy không. Tôi im lặng, vì thật lòng… có.
Lần thứ tư mang thai, bác sĩ bảo sức khoẻ vợ yếu, không nên giữ. Nhưng cô ấy vẫn cắn răng. Khi biết thai là con trai, tôi mừng rơi nước mắt.
Thế nhưng thằng bé sinh ra trông lạ lẫm. Da trắng hồng, mắt một mí, trán dô. Trong khi tôi da ngăm, mắt sâu, mũi cao, mặt gãy gọn. Càng lớn, nó càng chẳng có nét nào giống tôi.
Tôi bắt đầu nghi ngờ.
Những lúc bực mình, tôi buông lời độc miệng:
– “Cô dám chắc nó là con tôi à?”
Vợ tôi chỉ lặng im. Con gái lớn mới 13 tuổi mà ánh mắt nhìn tôi đầy thất vọng. Nhưng tôi vẫn cố chấp tin vào những hoài nghi do chính mình dựng lên.
Không khí trong nhà ngột ngạt. Và rồi tôi ngoại tình.
Cô nhân viên tiệm tóc kém tôi cả chục tuổi, trẻ trung, bốc lửa, luôn miệng nói:
– “Em sẽ đẻ cho anh vài thằng con trai, không như bà kia đâu…”
Tôi như sống lại thanh xuân, bỏ mặc nhà cửa, vợ con. Một tuần trôi qua, tôi không gọi về lấy một cuộc.
Chiều hôm ấy, trời mưa lâm râm, tôi trở về với ý định dứt khoát ly hôn.
Vừa mở cửa, tôi thấy ba đứa con gái ngồi im phăng phắc, mắt sưng đỏ. Con gái lớn đứng dậy, chìa ra một tờ giấy và nói:
– “Bố xem cái này đi.”
Tôi cầm lấy. Là kết quả xét nghiệm ADN. Tên tôi. Tên vợ tôi. Và thằng bé.
Kết quả: Quan hệ huyết thống cha – con ruột: 99,9999%.
Tôi chết điếng.
Đúng lúc đó, vợ tôi từ trong bước ra, tay run run. Mắt cô ấy hoe đỏ nhưng vẫn nhìn tôi bình thản:
– “Anh nghi ngờ em bao lâu rồi? Em không định làm xét nghiệm đâu… nhưng con gái lớn bảo: ‘Mẹ làm đi, mẹ im lặng hoài rồi, bố sẽ chẳng bao giờ tin mẹ nữa đâu’…”
Tôi đứng như trời trồng. Tất cả mọi suy nghĩ, mọi lời mỉa mai, mọi ánh mắt khinh thường… tôi đều đổ lên người vợ – người chưa từng phản bội tôi dù chỉ một lần.
Tôi bật khóc.
Vợ tôi lặng lẽ quay đi. Mấy đứa con gái rúc vào lòng mẹ, chẳng ai thèm nhìn tôi thêm lần nữa.
Tối đó, tôi ngủ một mình ngoài phòng khách, nghe tiếng con trai bi bô, nghe tiếng con gái lớn khép cửa, nước mắt tôi lại trào ra.
Cô nhân tình, khi biết tôi không giàu có như tưởng, lại còn có ba đứa con và một bà vợ quá tử tế, đã lẳng lặng chặn tôi mọi liên lạc.
….
Tôi sống trong ngôi nhà ấy như một cái bóng.
Cơm vợ vẫn nấu, áo vợ vẫn giặt, nhưng ánh mắt cô ấy không còn dừng lại nơi tôi nữa. Mấy đứa con gái – từng ríu rít gọi “bố ơi” – giờ cũng chỉ im lặng, lặng lẽ né tránh tôi mỗi khi tôi bước vào phòng.
Tôi biết mình không xứng, nhưng vẫn âm thầm cố gắng. Đưa đón con đi học, lau nhà, rửa bát, xếp đồ, gấp chăn. Tôi không mong được tha thứ, chỉ mong được ở bên, để chuộc lại từng chút một.
Cho đến một chiều, tôi vô tình thấy trong ngăn kéo phòng ngủ một tờ giấy nhàu. Là kết quả khám sức khỏe định kỳ của vợ, có phần chữ tô đậm: “Suy nhược nặng hậu sản – cần theo dõi tim mạch, nội tiết.”
Tim tôi thắt lại.
Tôi chợt nhớ những lần cô ấy choáng váng trong bếp, tay run khi bế con, hay những cơn ho kéo dài mỗi đêm mà tôi từng cho là phiền phức.
Tôi ngồi phệt xuống sàn, tay siết chặt tờ giấy đến nhăn dúm. Bao năm qua, cô ấy gồng mình sinh nở, làm dâu, làm vợ, làm mẹ, một mình cáng đáng cả nhà trong lúc tôi vui thú bên ngoài với những ảo ảnh đàn bà rẻ tiền.
Tôi lê từng bước sang phòng ngủ, thấy cô ấy đang nằm thiêm thiếp ôm con trai. Khuôn mặt xanh xao, hốc hác đến lạ. Tôi quỳ xuống bên mép giường, nắm lấy tay cô ấy – bàn tay từng mềm mại, giờ gầy guộc, xương xẩu.
Tôi nghẹn ngào:
– “Anh xin lỗi… Là anh sai. Lúc em cần nhất, anh không có bên cạnh. Anh đã làm khổ em… và cả các con.”
Cô ấy không mở mắt. Nhưng khóe mắt khẽ ươn ướt. Con trai tôi khẽ động đậy trong tay mẹ, đôi môi bé xíu bập bẹ như muốn gọi “ba ba”…
Chỉ một tiếng thôi, tôi bật khóc như một đứa trẻ. Không ai oán trách tôi bằng lời, nhưng sự im lặng của họ còn đau gấp trăm lần.
Tôi biết, sẽ mất rất lâu để hàn gắn lại mọi thứ.
Nhưng lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tôi không bỏ chạy khỏi trách nhiệm. Tôi bắt đầu từ điều nhỏ nhất – làm một người cha tốt, một người chồng biết trân quý người bên cạnh mình.
Vì khi mất rồi… có hối cũng chẳng kịp.