Tôi sinh đôi hai bé trai, cả nhà chồng mừng rỡ như trúng số độc đắc. Cả họ kéo vào bệnh viện thăm, chồng tôi nước mắt rưng rưng khi lần đầu nhìn thấy hai thiên thần nhỏ. Bà nội bế từng đứa, nhìn kỹ trán, mũi, rồi cười mãn nguyện: “Cháu đích tôn của bà!”
Ngày thứ tư, tôi thấy bà nội lạ lắm. Bà không còn vui vẻ, ánh mắt cứ liếc nhìn các bé rồi lảng đi. Tối đó, khi bà đang thay tã cho hai đứa, tôi nghe thấy giọng bà thì thầm:
“Sao tai thằng này nhọn thế… Còn mũi kia lại cao, nhìn không giống bên nội chút nào.”
Rồi hôm sau, khi tôi đang cho con bú, nghe lóm từ ngoài cổng tiếng hàng xóm vọng vào:
“Ủa, sao nghe bảo sinh đôi mà một đứa trắng hồng, một đứa ngăm ngăm? Mà nhìn kỹ, chẳng giống bố gì hết trơn!”
“Ờ, tao cũng thấy… Giống kiểu con người ta gửi nhầm, hay… thụ tinh ống nghiệm lộn ấy chứ chẳng chơi!”
Tôi thấy bà đứng im trong bếp, nắm tay siết chặt. Chiều hôm đó, bà giả vờ ra chợ, nhưng thật ra lén lút cắt vài sợi tóc của hai đứa rồi nhét vào túi áo.
Niềm vui ấy kéo dài không lâu. Vài ngày sau, tôi thấy bà cư xử kỳ lạ. Lúc thì bà ngồi ngắm từng đứa thật lâu, lúc lại thở dài. Tôi tình cờ bắt gặp bà đang lén cắt tóc hai bé. Tôi hỏi thì bà chối, bảo là “để làm kỷ niệm”.
Nhưng ba ngày sau, bà viện cớ đi chùa cầu bình an, rồi mất hút cả buổi chiều. Tối đó, bà về nhà với gương mặt trắng bệch, mắt thất thần. Bà kéo chồng tôi ra ngoài sân nói chuyện. Tôi nghe lén phía sau cửa, tim đập thình thịch.
“Có chuyện lớn rồi con à… Tao đem tóc tụi nhỏ đi xét nghiệm ADN. Kết quả báo về: Một đứa không phải cháu ruột nhà mình!”
Chồng tôi chết lặng. Còn tôi… hoảng loạn.
Không thể nào!
Tôi đã mang thai, sinh ra chúng nó, không hề có chuyện mang thai hộ hay thụ tinh nhân tạo gì cả!
Tôi giằng lấy kết quả từ tay chồng. Đọc kỹ. Tên bệnh viện… là phòng khám tư, in mờ mờ. Tôi không tin. Ngay hôm sau, tôi bế hai con đến bệnh viện trung ương – nơi tôi từng làm IVF vì hiếm muộn.
Nhờ bác sĩ kiểm tra lại hồ sơ, lấy mẫu xét nghiệm lần hai. Một tuần sau, kết quả chính thức trả về: cả hai bé đều là con ruột của tôi và chồng, mang đầy đủ ADN của dòng họ. Tôi mang kết quả ấy về nhà, đặt trước mặt bà nội.
Bà ngồi phịch xuống, tay run run, nước mắt rơi lã chã: “Trời ơi… tao đã nghi oan cho con cháu mình…” Thì ra, phòng khám kia đã đưa nhầm kết quả của một cặp sinh đôi khác – do sai sót trong mã mẫu. Một tai nạn y khoa suýt khiến cả gia đình rơi vào bão tố.
Chồng tôi ôm vai mẹ, giọng nghèn nghẹn: “Lần sau có chuyện gì, mẹ hỏi thẳng tụi con.
Đừng âm thầm mà tổn thương con cháu như vậy.” Tôi cũng nghẹn ngào, nhìn hai bé đang ngủ say:
“Chỉ một chữ ‘nghi ngờ’ thôi, có thể phá nát cả niềm tin. Nhưng tình yêu… mới là thứ giữ gia đình lại với nhau.”
Ngoài sân, gió thổi qua rặng cau. Lần này không còn lạnh lẽo nữa, mà là gió của một mái nhà vừa kịp tránh được cơn giông.