Cả nhà chồng bận tổ chức sinh nhật cho em gái chồng, tôi trở dạ nhưng ai nấy mặc kệ tôi vào viện 1 mình

Trời hôm ấy mưa tầm tã. Trong nhà, tiếng nhạc vang ầm ĩ, cả nhà chồng quây quần thổi nến, cắt bánh, chúc mừng sinh nhật cô em gái chồng. Tôi ngồi ở góc, mồ hôi vã ra, bụng quặn thắt dữ dội.

Tôi run rẩy lên tiếng:

– Em đau bụng lắm rồi… chắc sắp sinh…

Nhưng không một ai ngẩng lên. Mẹ chồng còn gạt đi:
– Đàn bà có chửa thì phải chịu, làm gì mà làm quá thế, để yên cho vui vẻ nào.

Chồng tôi thì đang nâng ly chúc mừng em gái, chỉ ngoái lại cười nhạt:
– Tý anh đưa đi, giờ chưa kịp đâu, đang bận.

Tôi cắn môi đến bật máu, ôm bụng lảo đảo bước ra cửa. Không ai tiễn, không ai để ý. Tôi bắt xe ôm để vào viện, bụng thì co bóp dữ dội.

Đang đi giữa đường, bất ngờ chiếc xe máy phanh gấp tránh một ô tô vượt ẩu. Tôi bị hất mạnh, ngã quỵ xuống, nước ối vỡ tung trên nền đường loang lổ nước mưa. Người qua lại xôn xao, có người hét lên:

– Cô ấy sắp sinh rồi! Mau gọi cấp cứu!

Tôi nằm đó, tay ôm bụng, tai ù đi, trong đầu chỉ kịp thoáng qua một ý nghĩ: “Giữa lúc tôi giành giật sự sống cho mẹ con mình, thì cả nhà họ vẫn còn đang cười vui bên chiếc bánh sinh nhật…”

Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc màn mưa, người ta đưa tôi lên cáng. Tôi mơ hồ nghe tiếng y tá hô:

– Tim thai yếu rồi, phải mổ gấp!

Trong ánh đèn lạnh lẽo của phòng cấp cứu, tôi một mình nằm trên bàn mổ, đôi mắt nhòe nước. Không có một bàn tay quen thuộc nào nắm lấy, không một lời động viên nào vang lên từ chồng hay gia đình chồng.

Bên ngoài, bác sĩ chạy điền vào giấy tờ:
– Gọi người nhà ký gấp, tình hình nguy hiểm lắm rồi!

Nhưng điện thoại tôi gọi mãi không ai bắt. Mọi người trong gia đình chồng vẫn đang say sưa tiệc tùng, ảnh chụp bánh sinh nhật, nụ cười rạng rỡ của họ vẫn tràn ngập mạng xã hội.

Cuối cùng, chính một cô y tá chứng kiến cảnh tôi được đưa vào đã quyết định ký vào giấy cam đoan để bác sĩ tiến hành mổ. Đứa bé cất tiếng khóc yếu ớt, còn tôi thì lịm dần đi trong bóng tối.

Khi gia đình chồng hớt hải chạy tới thì mọi chuyện đã xong. Trên gương mặt họ không còn nụ cười, chỉ còn sự bàng hoàng. Mẹ chồng lắp bắp:
– Sao… sao lại thế này?

Bác sĩ lạnh lùng đáp:
– Nếu lúc đó có người thân ở bên, ký và hỗ trợ kịp thời, tình hình đã không nghiêm trọng đến vậy. Cô ấy đã một mình chiến đấu cho cả hai mẹ con.

Tôi nằm trong phòng hồi sức, yếu ớt mở mắt. Thấy chồng đứng đó, tay còn dính rượu bia, tôi chỉ cười nhạt, thì thầm:
– Anh bận tiệc vui, còn tôi bận giành sự sống… từ nay chúng ta đã khác rồi.

Không khí trong phòng hồi sức nặng trĩu. Chồng tôi đứng bên giường, bàn tay run run nắm lấy tấm chăn. Ánh mắt anh ta nhìn đứa bé đỏ hỏn nằm trong lồng kính, rồi nhìn sang tôi – người vợ vừa vượt cạn trong cô độc. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy ánh nhìn bàng hoàng xen lẫn hối hận.

Mẹ chồng ngồi gục đầu bên cạnh, nước mắt ràn rụa. Bà khẽ nắm lấy tay tôi, run rẩy nói trong tiếng nấc:

– Mẹ sai rồi… con dâu ạ… mẹ sai rồi…

Không còn là những lời trách móc hay hờ hững, mà là sự ăn năn muộn màng. Cả gia đình đứng đó, nhìn tôi yếu ớt thở trên giường bệnh, mới chợt nhận ra: Người phụ nữ lạ nước lạ cái về nhà chồng, không chỉ là “người ngoài”, mà là người đã hy sinh tuổi xuân, sức khỏe, và cả tính mạng để vun vén cho gia đình họ.

Tôi khép mắt lại, cảm giác như mọi âm thanh trong phòng chìm xuống. Trong sâu thẳm, tôi chỉ mong những nỗi đau mình trải qua sẽ trở thành bài học để chồng và gia đình chồng nhìn lại. Người con dâu, người vợ không phải là người phục vụ im lặng, mà là một phần máu thịt của gia đình. Họ cần được lắng nghe, được yêu thương, được bảo vệ – nhất là những lúc yếu đuối nhất.

Câu chuyện của tôi có thể là tiếng chuông cảnh tỉnh cho bao gia đình khác: Đừng để đến lúc mất mát mới nhận ra giá trị của người phụ nữ trong nhà. Hãy quan tâm, chia sẻ và trân trọng họ ngay từ hôm nay, bởi chỉ có sự yêu thương chân thành mới giữ cho gia đình thực sự vững bền.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ca-nha-chong-ban-to-chuc-sinh-nhat-cho-em-gai-chong-toi-tro-da-nhung-ai-nay-mac-ke-toi-vao-vien-1-minh-d325379.html