Nam, chàng trai thành đạt từ thành phố, đã phải lòng Hương từ lần đầu gặp gỡ tại một hội chợ quê. Hôm nay, ngày cưới của họ được tổ chức tại sân nhà Hương, nơi được trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi, lụa đỏ và những chiếc đèn lồng lung linh. Gia đình nhà trai, dẫn đầu bởi ông bà Tâm – bố mẹ Nam, đến từ sớm với đoàn xe hơi bóng loáng. Họ ăn mặc sang trọng, ánh mắt đầy tự hào khi nhìn con trai mình kết hôn với một cô gái quê mộc mạc nhưng nổi tiếng đảm đang.
Tuy nhiên, đằng sau những nụ cười lịch sự, vài ánh mắt nhà trai thoáng chút kiêu kỳ, như thể họ đang đánh giá mọi thứ xung quanh. Dân làng chẳng để tâm, bởi ai cũng biết nhà Hương tuy nghèo nhưng sống nghĩa tình, và Hương là viên ngọc quý của cả vùng. Lễ cưới diễn ra trong không khí vui vẻ. Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng, và những lời chúc phúc tràn ngập không gian.
Hương trong bộ áo dài trắng tinh khôi, nắm tay Nam, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Nhưng không ai ngờ rằng, chỉ trong vài giờ nữa, cả họ nhà trai sẽ bỏ về giữa chừng, để lại một bí mật kinh hoàng khiến tất cả chết lặng.
Khi nghi thức rước dâu vừa kết thúc, mọi người quây quần quanh những mâm cỗ thịnh soạn. Bỗng nhiên, bà Tâm, mẹ Nam, đứng dậy, giọng nói sắc lạnh vang lên giữa đám đông đang cười nói:
“Thưa bà con, tôi có chuyện cần nói.”
Không khí bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bà. Bà Tâm đưa tay chỉ về phía ông Hùng, cha Hương, đang đứng lặng lẽ ở góc sân.
Ông Hùng là một người đàn ông gầy gò, khuôn mặt khắc khổ nhưng luôn nở nụ cười hiền lành. Hôm nay, ông mặc bộ vest cũ kỹ, có lẽ là bộ đồ duy nhất ông có để dự đám cưới con gái.
“Tôi vừa được biết,” bà Tâm tiếp tục, giọng đầy khinh miệt, “rằng gia đình cô dâu đây, nhà ông Hùng, làm nghề nhặt rác! Nhặt rác, bà con ạ! Nhà tôi không thể chấp nhận một thông gia như vậy! Một gia đình tử tế, có học thức, làm sao có thể chung sống với những người… như thế?”
Tiếng xì xào nổi lên. Một vài người nhà trai gật gù, tỏ vẻ đồng tình. Hương đứng sững, đôi mắt mở to, bàn tay nắm chặt lấy áo dài. Nam vội nắm tay cô, nhưng ánh mắt anh cũng lộ rõ sự bối rối. Anh quay sang mẹ mình, giọng run run: “Mẹ, chuyện này… mẹ nghe ai nói vậy?” Bà Tâm hừ lạnh, đưa ra một tấm ảnh từ điện thoại. Đó là hình ảnh ông Hùng, trong bộ đồ bảo hộ cũ nát, đang đẩy một chiếc xe rác đầy ắp trên đường làng.
“Còn cần ai nói nữa? Hình này là bằng chứng rõ ràng! Nhà tôi không thể để con trai cưới con gái của một người nhặt rác!” Cả sân cưới lặng đi. Mẹ Hương, bà Lan, đứng bật dậy, nước mắt lăn dài trên má. “Bà nói gì cũng được, nhưng đừng xúc phạm chồng tôi! Ông ấy làm việc đó để nuôi con ăn học, để Hương được như ngày hôm nay!”
Nhưng bà Tâm không dừng lại. Bà quay sang ông Tâm, giọng cương quyết: “Mình ơi, gọi cả họ nhà ta về. Đám cưới này không thể tiếp tục!” Một vài người nhà trai bắt đầu đứng dậy, lẩm bẩm rời khỏi sân. Dân làng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Hương ôm mặt, khóc nức nở. Nam đứng giữa lằn ranh, một bên là gia đình mình, một bên là người con gái anh yêu.
Anh cố nói gì đó, nhưng lời bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lúc này Hùng từ trong nhà ra, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bám đầy bụi. Ông Hùng với ánh mắt bình thản nhưng đầy kiên định. Ông không nhìn bà Tâm, cũng không nhìn những ánh mắt tò mò hay khinh miệt xung quanh. Ông chỉ nhìn Hương, nở một nụ cười dịu dàng, rồi đặt chiếc hộp gỗ xuống trước mặt mọi người. “Bà Tâm,” ông lên tiếng, giọng trầm nhưng vang vọng, “bà nói đúng. Tôi làm nghề nhặt rác.
Nhưng bà có biết tại sao tôi làm nghề đó không?”
Bà Tâm cười khẩy: “Để kiếm tiền chứ gì? Ai chẳng biết!” Ông Hùng lắc đầu. “Không chỉ vì tiền. Mời bà, và tất cả mọi người, mở chiếc hộp này ra xem.”
Cả sân cưới tò mò nhìn chiếc hộp. Nó cũ kỹ, mép gỗ sứt mẻ, nhưng có một sức hút kỳ lạ. Nam, với chút do dự, bước tới mở nắp hộp. Bên trong là một tập tài liệu cũ, vài tấm ảnh đen trắng, và một chiếc huy chương lấp lánh ánh vàng.
Ông Hùng bắt đầu kể, giọng chậm rãi nhưng đầy sức mạnh:
“Ba mươi năm trước, tôi không phải người nhặt rác. Tôi là một kỹ sư, làm việc trong một nhà máy lớn ở thành phố. Nhưng một vụ tai nạn đã cướp đi tất cả – sức khỏe, sự nghiệp, và cả niềm tin của tôi vào cuộc sống. Tôi trở về quê, không một xu dính túi, chỉ có một người vợ và một đứa con gái nhỏ cần nuôi dưỡng.” Ông chỉ vào Hương.
“Hương là lý do tôi nhặt rác. Tôi không muốn con bé lớn lên trong nghèo đói, không được học hành. Mỗi ngày, tôi đẩy xe rác, nhặt từng mảnh ve chai, để dành từng đồng cho con bé đi học. Nhưng chiếc hộp này không chỉ chứa câu chuyện của tôi.”
Ông cầm lên tấm huy chương.
“Đây là huy chương tôi nhận được khi còn trẻ, vì đã cứu sống mười người trong một vụ cháy nhà máy. Trong số đó, có một người đàn ông tên là Tâm.”
Nam chết lặng. Anh nhìn chiếc huy chương trong tay, rồi quay sang cha mình – ông Tâm, người đàn ông đang run rẩy đến mức phải bấu chặt vào mép bàn.
Ông Tâm ngẩng đầu, đôi mắt mở to, môi mấp máy:
“Ông… ông là Hùng… Hùng ở nhà máy cơ khí năm 1994 phải không?”
Ông Hùng gật đầu, nụ cười nhạt nở trên môi:
“Phải. Tôi chính là người đã kéo ông ra khỏi đống đổ nát hôm đó, khi nhà xưởng nổ tung. Lúc ấy, tôi bị bỏng nặng, mất việc, và từ đó mới phải về quê làm nghề này.”
Không khí trong sân cưới đặc quánh. Bà Tâm mặt tái nhợt, lùi một bước, miệng lắp bắp:
“Không… không thể nào…”
Ông Hùng bình thản nói tiếp:
“Tôi chưa từng oán trách ai. Tôi chỉ nghĩ, miễn con tôi được sống tử tế, được học hành, thì tôi có là người nhặt rác cũng chẳng sao. Tôi nhặt những thứ người khác vứt đi — nhưng chưa bao giờ vứt bỏ lòng tự trọng hay nhân cách của mình.”
Những lời ấy vang lên như tiếng sấm giữa trời quang. Dân làng xung quanh bắt đầu xì xào, không còn cái nhìn thương hại, mà là sự cảm phục lặng lẽ.
Ông Tâm tiến đến gần, đôi mắt rưng rưng. Ông run run cúi đầu thật sâu trước ông Hùng:
“Anh Hùng… là ân nhân cứu mạng của tôi. Suốt bao năm, tôi vẫn day dứt không biết người đó còn sống hay không. Hôm nay… trời cho tôi gặp lại. Mà tôi lại để vợ mình xúc phạm anh…”
Nói đến đây, ông nghẹn lời, nước mắt tràn xuống. Bà Tâm lúng túng, gương mặt trắng bệch, không biết giấu vào đâu giữa hàng trăm ánh nhìn.
Hương chạy đến ôm cha, nước mắt lăn dài:
“Cha ơi… con tự hào vì có người cha như cha.”
Nam quỳ xuống bên cạnh, nắm tay ông Hùng thật chặt:
“Bác Hùng, con xin lỗi thay cho tất cả. Con hứa sẽ mãi trân trọng Hương, và trân trọng công sức, nhân cách của bác. Con muốn cưới cô ấy – không phải vì hôm nay, mà vì cả những năm tháng bác đã hi sinh vì cô ấy.”
Ông Hùng khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại.
“Ta chỉ mong các con sống với nhau bằng tình người, chứ không bằng sự phán xét.”
Một cơn gió thu nhẹ thổi qua, làm dải lụa đỏ trước sân bay phần phật. Bà Tâm bước đến, khẽ cúi đầu trước ông Hùng, giọng nghẹn ngào:
“Anh Hùng… tôi sai rồi. Tôi thật sự hổ thẹn.”
Ông Hùng chỉ mỉm cười:
“Không có ai thấp hèn vì nghề của mình, chỉ có người thấp hèn khi coi thường người khác.”
Buổi lễ cưới được nối lại — không còn sự khoe khoang hay kiêu ngạo, chỉ còn những tiếng vỗ tay vang dội trong nắng vàng, như lời khẳng định rằng tình yêu và lòng nhân hậu luôn chiến thắng mọi định kiến.
Và giữa sân nhà nhỏ ven sông, cô dâu Hương rạng rỡ trong chiếc áo dài trắng, nước mắt xen lẫn nụ cười. Còn ông Hùng, người cha nhặt rác năm nào, ngẩng cao đầu, đôi mắt ánh lên niềm tự hào:
“Cuối cùng, rác đời tôi đã nhặt được điều quý giá nhất — đó là hạnh phúc của con mình.”