Bồ vừa sinh, chồng về khoe ‘th:ằng b:é đẹp như tranh vẽ’, vợ đưa một thứ khiến anh ng:ã ng:ửa

Tôi và Minh cưới nhau đã được 5 năm, có với nhau một bé gái 4 tuổi rất ngoan ngoãn và xinh xắn. Cuộc sống tưởng như bình yên, cho đến một ngày cách đây hơn một năm, tôi phát hiện Minh đang lén lút qua lại với một cô gái trẻ hơn tôi gần chục tuổi.

Khi sự việc vỡ lở, anh quỳ xuống xin lỗi, nói đó chỉ là phút nông nổi, hứa hẹn sẽ cắt đứt, làm lại từ đầu vì con gái. Tôi mềm lòng. Không phải vì còn tin, mà vì còn thương con – một đứa trẻ xứng đáng có cha bên cạnh.

Nhưng bản chất trăng hoa khó thay đổi. Anh vẫn lén lút qua lại với cô ta, thậm chí thuê cho cô ấy một căn hộ riêng. Tôi biết hết. Biết từng lần anh về muộn, từng lời nói dối vụng về. Nhưng tôi im lặng, không phải vì ngu ngốc, mà vì tôi cần thời gian. Tôi dành trọn thời gian ấy để gom đủ bằng chứng – để bảo vệ con tôi, và bảo vệ chính những năm tháng tuổi trẻ mà tôi đã đặt cược sai người.

Rồi cô ta mang thai.

Tôi không ghen nữa, chỉ thấy lạnh sống lưng. Tôi nhờ người quen làm trong bệnh viện – một y tá từng giúp tôi sinh con – kín đáo lấy mẫu máu sơ sinh khi cô ta nhập viện sinh nở. Chỉ thế thôi. Tôi tiếp tục im lặng, chờ đợi kết quả.

Hôm nay, Minh trở về nhà với vẻ mặt phấn khởi lạ thường. Vừa bước qua cửa, anh đã cười rạng rỡ, giọng đầy tự hào:

– Em biết không, thằng bé đẹp trai lắm! Trắng bóc, mắt hai mí rõ, mũi cao – y như mấy diễn viên Hàn Quốc em hay xem ấy!

Tôi cười nhạt, rót cho anh cốc nước.

– Anh vui thế cơ à?

– Vui chứ! – Anh ngồi xuống ghế, khoái chí. – Nó là con anh mà! Trai hay gái không quan trọng. Miễn là khỏe mạnh, dễ thương vậy là anh mãn nguyện rồi.

Tôi gật đầu, giọng chậm rãi:

– Con anh… thật sự đẹp như tranh vẽ?

– Ừ! – Anh gật mạnh, mắt sáng rực. – Anh đang tính đưa mẹ nó về đây ở cữ. Anh lo hết, chu cấp đầy đủ. Em cũng nên nghĩ thoáng đi. Dù sao… nó cũng là máu mủ của anh.

Tôi nhìn anh, không nói gì. Tim tôi nhói lên, nhưng môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Tôi đứng dậy, vào phòng, mang ra một tập hồ sơ, đặt trước mặt anh.

– Anh xem đi.

Anh cau mày mở ra, mắt đảo qua những con chữ. Vài giây sau, mặt anh trắng bệch như tờ giấy. Đó là kết quả xét nghiệm ADN giữa anh và đứa bé mà anh vừa hân hoan khoe khoang.

Tôi siết nhẹ tay mình, giọng nghèn nghẹn:

– Tôi làm xét nghiệm ngay sau khi cô ta sinh. Và tôi đã biết trước điều này. Đứa trẻ đó… không có bất kỳ liên hệ huyết thống nào với anh. Nó không phải con anh.

Minh tròn mắt, giọng lạc đi:

– Em… em nói gì vậy? Không phải? Không thể nào! Nó… nó giống anh lắm mà!

– Giống? – Tôi bật cười. – Giống đến mức anh lầm tưởng là con ruột, trong khi giấy trắng mực đen ở đây nói rõ điều ngược lại. Anh phản bội tôi, nhưng không ngờ cô ta cũng phản bội anh. Anh bị cắm sừng – giống như cách anh đã làm với tôi.

Anh lặng đi, tay run run cầm tập giấy, đọc đi đọc lại. Mồ hôi túa ra trên trán. Tôi nhìn anh, không còn chút thương xót nào. Bao nhiêu đêm tôi ôm con nằm khóc, bao nhiêu lời dối trá anh nói tỉnh bơ, bao nhiêu lần con gái hỏi: “Bố đi đâu mà không ở với mẹ con mình?” – tất cả như nhát dao cứa vào tim tôi, tích tụ suốt một năm dài đằng đẵng.

Minh ngước nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

– Em… em âm thầm làm chuyện này từ bao giờ?

Tôi nhìn anh, ánh mắt không còn giận dữ, chỉ là sự trống rỗng sau cùng:

– Từ lúc cô ta có bầu. Vì tôi không cho phép mình ngu ngốc thêm một lần nào nữa.

Anh gục xuống, tay ôm đầu, hơi thở gấp gáp. Tôi rút từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ khác, đặt trước mặt anh:

– Đây là đơn ly hôn. Tôi đã nhờ luật sư hoàn tất. Mọi tài sản, quyền nuôi con, tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Lần này, anh không cần quỳ, không cần xin tôi tha thứ nữa đâu. Tôi đủ mạnh để rời đi. Vì ở lại chỉ khiến tôi và con gái thêm đau khổ.

Tôi quay lưng bước vào phòng. Cánh cửa khép lại, chặn tiếng gào khóc phía sau. Tôi ngồi xuống giường, nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng. Con bé đang say ngủ, đôi môi chúm chím mỉm cười trong mơ. Tôi hôn nhẹ lên trán con, cảm nhận hơi ấm thuần khiết ấy lan tỏa đến tận tim mình.

Bỗng dưng, tôi thấy lòng nhẹ nhõm. Nhẹ như cánh hoa sau cơn bão, như một con thuyền vừa cập bến sau hành trình giông tố.

Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa đang rơi lất phất. Tôi khẽ hé cửa, để gió lùa vào căn phòng nhỏ. Mùi đất ướt, mùi mưa thanh mát – như gột rửa tất cả bụi bẩn của quá khứ.

Tôi mỉm cười.

Từ ngày mai, cuộc đời của mẹ con tôi sẽ sang trang mới. Một chương của tự do, kiêu hãnh. Không còn những đêm dài đợi chồng trong vô vọng, không còn nước mắt cho một người không xứng đáng.

Chỉ còn tôi, và con. Và một tương lai đủ bình yên để con lớn lên trọn vẹn.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bo-vua-sinh-chong-ve-khoe-thang-be-dep-nhu-tranh-ve-vo-dua-mot-thu-khien-anh-nga-ngua-d311447.html