
Vợ chồng ông chỉ có một người con trai duy nhất, đã tốt nghiệp đại học và lập nghiệp ở thành phố. Cuộc sống nơi phố thị ổn định, anh lại kết hôn với một cô đồng nghiệp, nên vợ chồng ông dần hiểu rằng ước mong con trở về quê sinh sống là điều khó thành hiện thực.
Từ ngày con trai lập gia đình, dù không ai nói thẳng, ông bà cũng biết các con đang cố gắng mua một căn nhà nơi thành phố. Điều đó vượt quá khả năng của hai vợ chồng già, bởi bao năm làm nông, tiền bạc chẳng dư dả, mọi thứ đều dành để lo cho con ăn học. Không thể hỗ trợ con mua nhà khiến ông bà nhiều lúc tự trách mình là cha mẹ chưa tròn bổn phận, đặc biệt khi thấy con dâu đôi lần tỏ vẻ không vui. Quan hệ hai bên vì thế trở nên xa cách. Mãi đến khi cháu nội chào đời, không khí gia đình mới dịu lại phần nào.
Một ngày, con trai gọi báo vợ đang mang thai lần thứ hai, lại tính mua thêm chiếc ô tô để thuận tiện đi lại, nhất là mỗi khi đưa con nhỏ về thăm ông bà. Câu nói ấy khiến lòng ông Châu trĩu xuống. Làm cha mẹ, ông nghĩ, dù khó đến đâu cũng phải đỡ đần con một chút. Đúng lúc ấy, gia đình được đền bù đất trong khu quy hoạch. Từ số tiền ấy, ông bà quyết định trích 200 triệu để con mua chiếc xe trị giá 341 triệu.
Từ ngày có xe, thái độ của con dâu thay đổi rõ rệt. Cô ân cần, niềm nở mỗi lần bố mẹ chồng ghé thăm. Nhìn thấy vậy, ông bà Châu lại càng muốn giúp con nhiều hơn.
Thấy con trai đã có hai đứa nhỏ mà vẫn chưa an cư, ông bà quyết định trích thêm tiền đền bù để hỗ trợ mua nhà. Tổng cộng họ nhận được khoảng 2 tỷ; trừ 200 triệu đã đưa trước, phần còn lại ông bà định dồn tất cả để lo cho con. Đó là số tiền cả đời tích cóp, cũng là chỗ dựa tuổi già của hai người. Nhưng vì con, họ sẵn sàng cho đi.
Con trai chưa từng mở lời nhờ hỗ trợ. Chính ông Châu lại là người chủ động đề nghị. Biết con muốn mua căn nhà 102m² trị giá 3,7 tỷ, ông tin rằng với 1,8 tỷ ông bà có và tiền tiết kiệm của con, hai vợ chồng trẻ sẽ đủ để đặt cọc và chi trả phần còn lại. Ông bà dự tính sẽ tiếp tục làm thêm vài năm nữa để góp phần san sẻ gánh nặng cho con.
Hôm ấy, ông Châu mất năm tiếng đi xe từ quê lên thành phố, mang theo bọc tiền gói cẩn thận. Thế nhưng khi còn chưa bước vào cửa, ông khựng lại khi nghe tiếng con dâu nói trong nhà:
“Anh phải nói rõ với bố mẹ. Dù họ có đưa tiền mua nhà thì em cũng không sống chung với họ đâu. Anh là con trai, lẽ ra bố mẹ phải giúp mình. Căn nhà này chẳng qua là họ nợ chúng ta thôi. Bao năm nay vợ chồng mình khổ sở, bị người ta coi thường chỉ vì không có nhà. Nếu nói về công lao, phải là mẹ em – bà chăm sóc cho con cái mình bao nhiêu năm.”
Chỉ vài câu, ông Châu thấy như đất dưới chân mình sụp xuống. Thì ra bao hy sinh của ông bà không được nhìn nhận là tình thương, mà chỉ là món nợ con dâu cho rằng họ cần phải trả. Ông đứng lặng hồi lâu, nước mắt không rơi mà chỉ chảy ngược vào trong, bỏng rát.
Ông quay lưng, ôm chặt bọc tiền – cả chỗ dựa tuổi già của hai vợ chồng – rồi lặng lẽ trở về quê. Ông hiểu rằng, phần đời còn lại, ông bà chỉ có thể dựa vào chính mình, chứ không thể đặt hết hy vọng vào những đứa con mà họ đã yêu thương hết lòng.
Lời nhắn gửi đến con cái
Cha mẹ suốt đời vất vả, không phải vì muốn các con mang ơn, mà chỉ mong các con được sống một cuộc đời nhẹ nhàng hơn mình. Nhưng càng lớn tuổi, cha mẹ càng hiểu: tình thương không thể đong bằng tiền bạc, và lòng hiếu thảo cũng không nằm ở những thứ vật chất hào nhoáng.
Các con ạ, cha mẹ không cần con báo đáp, không cần con mua lại những năm tháng đã hy sinh. Cha mẹ chỉ mong các con sống tử tế với người bạn đời của mình, với chính gia đình nhỏ của các con. Chỉ mong các con nhớ rằng, phía sau mỗi bước chân vững vàng của con là bóng dáng những người đã đi trước, lặng lẽ nâng đỡ.
Đừng coi sự hy sinh của cha mẹ là điều hiển nhiên. Đừng để đến khi mái đầu cha mẹ bạc trắng, lưng còng xuống vì thời gian, các con mới chợt nhận ra mình đã từng vô tâm. Cha mẹ không trách, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại được.
Nếu một ngày nào đó các con đủ đầy hơn, xin hãy quay lại nắm tay cha mẹ. Không phải để trả nợ, mà để cùng bước những đoạn đường cuối đời một cách bình yên.
Cha mẹ chỉ cần các con hiểu một điều:
Cha mẹ yêu các con không phải vì các con mang họ của cha mẹ, mà vì các con là những mảnh đời mà cha mẹ đã dành cả thanh xuân để nuôi nấng.
Và tình yêu ấy… chưa bao giờ đổi thay.