Bố mẹ ơi! Con bắt xe về nhà nhưng lên xe rồi mới nhận ra mình đã lên nhầm xe

Mẹ ơi, con sợ lắm…

Lần đầu tiên trong đời, con cảm nhận rõ rệt cảm giác tuyệt vọng và bất lực đến mức không thể thở được. Con vừa bước ra khỏi lớp thi, còn đang lâng lâng với cảm giác hoàn thành xong kỳ thi ASMO, thì mẹ gọi bảo con đón xe về. Chuyện bình thường thôi, nhưng hôm đó lại là một ngày khác thường.

Con đứng đợi xe bên ngoài trường, vừa nhìn điện thoại vừa tranh thủ kiểm tra lại bài thi. Đột nhiên, một chiếc xe máy đến gần, tài xế mặc áo khoác đen, đội mũ bảo hiểm kín mít, nhìn không thấy mặt. Mặc dù con biết hôm nay mẹ đã đặt xe công nghệ cho con, nhưng khi người đó nói: “Em lên xe nhé, tôi là tài xế được phụ huynh đặt,” con chỉ kịp nhìn vào biển số xe, nhưng chưa kiểm tra thật kỹ. Lúc đó, vì vội vã, con đã quên đi những lời mẹ dặn dò, và lên xe.

Vừa ngồi vào xe, con cảm thấy có gì đó không ổn. Biển số xe không giống trong ứng dụng. Nhưng lúc đó con chỉ nghĩ rằng có thể là một sự nhầm lẫn nào đó. Con không suy nghĩ nhiều, nhưng khi mẹ gọi điện, con mới chợt nhận ra mọi thứ sai lầm.

– “Mẹ ơi, hình như con lên nhầm xe rồi…”

Mẹ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liên tục hỏi con xem có ổn không. Còn con, tim đập thình thịch, bắt đầu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Người tài xế không trả lời con, mà tiếp tục tăng tốc, lạng lách qua những con đường hẹp, không dừng lại như con yêu cầu. Càng lúc con càng hoảng loạn. Mọi thứ càng lúc càng trở nên khó kiểm soát.

Con hét lên, nhưng chẳng có ai đáp lại. Tài xế không hề dừng xe, mà cứ chạy càng nhanh hơn. Con không thể giữ bình tĩnh được nữa, vội vàng nhắn tin cho mẹ:

– “Mẹ ơi… con bị bắt cóc rồi…”

Mẹ gọi lại liên tục, nhưng chiếc xe cứ lao đi, chẳng hề dừng lại. Con nhìn ra ngoài, mọi con phố vắng tanh, không một bóng người. Con biết mình không thể ngồi im, phải làm gì đó. Con nhớ lại những lời mẹ đã dặn: “Có chuyện gì khẩn cấp, nhảy xuống còn hơn ngồi im.”

Khi chiếc xe giảm tốc độ, con hít thật sâu một hơi, và trong tích tắc, con mở cửa xe và lao ra ngoài. Tiếng xe phanh gấp, rồi tiếng còi rít lên. Con ngã xuống đường, cả người đau đớn không thể đứng dậy nổi, nhưng không thể dừng lại. Mọi người xung quanh hoảng hốt chạy lại. Con cố gắng đứng dậy, lắp bắp:

– “Làm ơn… gọi công an… con bị bắt cóc…”

Một bác lớn tuổi nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho mẹ con. Giọng mẹ ở đầu dây bên kia vang lên đầy lo lắng:

– “Con ơi, con ở đâu? Con có sao không?”

Lúc đó, con vừa khóc vừa run, cố nói rõ địa chỉ. Mắt con nhìn về phía chiếc xe ôm đã mất dạng trong dòng xe cộ. Con không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.

Mọi người đưa con vào bệnh viện để kiểm tra. Các bác sĩ lo lắng vì vết thương khá nặng. Công an đến và lấy lời khai, nhưng con chỉ có thể nghĩ về những gì vừa trải qua, và tự hỏi bản thân rằng nếu con không làm theo những gì mẹ dặn, liệu mọi thứ sẽ ra sao?

Con chỉ biết rằng, hôm nay con đã sống sót, nhưng những gì con đã trải qua sẽ không dễ dàng quên. Mẹ đã dặn con rất đúng, phải luôn cẩn trọng, đặc biệt là khi gặp chuyện bất thường. Nhưng cũng may, con đã không ngồi im, mà quyết định hành động khi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bo-me-oi-con-bat-xe-ve-nha-nhung-len-xe-roi-moi-nhan-ra-minh-da-len-nham-xe-d325006.html