Nhìn lại cuộc hôn nhân đầu tiên của mình, tôi từng nghĩ rằng đó là sự kết hợp hoàn hảo. Tôi và chồng cũ có xuất phát điểm tương đồng, gia cảnh tương xứng, một cặp đôi “môn đăng hộ đối” đúng nghĩa. Khi mới quen nhau, tôi không có cảm xúc đặc biệt, chỉ thấy anh là người chân thật, đáng tin cậy. Nhưng càng ở bên, tôi càng nhận ra anh quá tính toán, chi li đến mức khó chịu.
Mẹ tôi thì lại có suy nghĩ khác. Bà khuyên tôi lấy anh vì tin rằng một người biết lo toan, biết vun vén như vậy thì gia đình sẽ chẳng bao giờ rơi vào cảnh thiếu thốn. Thế rồi, dưới sự thúc giục của hai bên gia đình, chúng tôi làm đám cưới. Tôi từng hy vọng rằng khi đã là vợ chồng, anh sẽ bớt tính toán hơn, nhưng hóa ra tôi đã sai. Anh không những không thay đổi mà còn keo kiệt hơn, đến mức “đong lọ nước mắm, đếm củ dưa hành.”
Nhưng điều trớ trêu là anh chỉ keo kiệt với người nhà, còn với bạn bè thì lại hào phóng quá mức. Có lần, một người bạn của anh làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất. Anh chẳng ngần ngại lấy gần hai phần ba tài sản của gia đình cho người đó vay. Và rồi, người bạn ấy mất hút, điện thoại không liên lạc được, nhà cửa cũng không biết ở đâu mà tìm.
Lần đó, chúng tôi cãi nhau một trận nảy lửa. Những ấm ức dồn nén bấy lâu bùng lên, đẩy cuộc hôn nhân đến bờ vực. Và điều khiến tôi quyết định ly hôn mà không do dự là suốt nhiều năm chung sống, chúng tôi không có con. Ngày ra tòa, anh không tiếc lời cay nghiệt, buông ra những câu khiến trái tim tôi vỡ vụn:
– Cô giống như con gà không biết đẻ trứng, là cau điếc! Cưới cô về chỉ tổ vô dụng!
Tôi lặng người. Bao năm qua, tôi đã tự dằn vặt bản thân vì chuyện con cái, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng người từng đầu ấp tay gối với mình lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm đến thế. Bước ra khỏi cuộc hôn nhân đầy nước mắt, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm kéo dài. Tôi thu mình lại, chẳng còn tin vào tình yêu hay hạnh phúc. Mãi đến khi gặp Hùng, trái tim đầy vết thương của tôi mới dần được chữa lành.
Hùng là cấp trên của tôi, hơn tôi 28 tuổi, từng trải qua một đời vợ và có con riêng. Ban đầu, tôi không có ý gì với anh, chỉ giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường. Nhưng theo thời gian, sự điềm tĩnh, lịch lãm và chân thành của anh khiến tôi rung động. Ở bên anh, tôi cảm thấy an toàn, được che chở – điều mà trước đây tôi chưa từng có.
Trong suốt thời gian hẹn hò, anh chưa bao giờ tiếc tiền với tôi. Anh không chỉ tặng tôi những món quà xa xỉ mà còn quan tâm đến từng sở thích nhỏ nhặt nhất. Thứ gì tôi thích, anh đều âm thầm ghi nhớ và mua tặng. Một người đàn ông tinh tế đến vậy, thử hỏi có người phụ nữ nào không rung động?
Sau gần hai năm gắn bó, tôi nhận lời cầu hôn của anh. Nhưng chuyện tình của chúng tôi lại vấp phải sự phản đối kịch liệt từ gia đình tôi.
Mẹ tôi giận dữ:
– Nó đáng tuổi bố con, thậm chí hơn cả tuổi mẹ! Con mà cưới nó thì bố mẹ biết xưng hô thế nào? Chưa kể, con mới 30 tuổi, chưa từng có con, chẳng lẽ thiếu gì đối tượng tốt hơn mà lại chọn một người đàn ông hơn mình gần ba chục tuổi? Ban đầu, có thể nó chiều chuộng con, nhưng sau này khoảng cách thế hệ sẽ khiến vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn. Chia tay đi con, nghe mẹ!
Bố tôi thậm chí còn tuyên bố:
– Nếu con cưới người đàn ông đó, từ nay coi như không có bố mẹ!
Dù đau lòng, tôi vẫn quyết định đi theo tiếng gọi con tim. Ngày cưới, bố mẹ tôi không đến. Tôi hiểu họ giận, nhưng tôi tin rằng theo thời gian, họ sẽ hiểu cho tôi.
Đêm tân hôn, thấy tôi buồn rầu ngồi trên giường, Hùng tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt vào tay tôi một cuốn sổ đỏ. Anh ôn tồn nói:
– Anh đã mua một căn biệt thự ven biển tặng bố mẹ em. Sau này, em có thể đưa họ đến đó nghỉ ngơi, thư giãn. Anh không cần họ phải chấp nhận anh ngay, anh chỉ mong họ thấy em hạnh phúc, họ sẽ yên lòng.
Không chỉ vậy, anh còn đưa thẻ ngân hàng cho tôi, dặn tôi toàn quyền quản lý tài chính trong nhà. Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã chọn đúng người.
Từ ngày kết hôn, anh luôn yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực. Mỗi tối, trước khi ngủ, anh đều nhẹ nhàng xoa bóp vai cho tôi, đặt một nụ hôn lên trán như một thói quen. Điều bất ngờ nhất là không lâu sau cưới, tôi mang thai. Ngày nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử, tôi bật khóc. Bao năm ở bên chồng cũ, tôi mong ngóng con mãi mà không có, vậy mà giờ đây, khi tái hôn với người đàn ông lớn tuổi này, tôi lại được toại nguyện.
Hùng rất vui, anh chăm sóc tôi từng chút một, luôn ở bên mỗi lần tôi mệt mỏi. Khi con gái chào đời, anh không giấu được hạnh phúc, nâng niu con bé như báu vật. Dù đã lớn tuổi, anh vẫn tận tâm phụ tôi chăm con, thậm chí còn khéo léo hơn cả tôi.
Nhìn thấy điều đó, bố mẹ tôi dần thay đổi thái độ. Lần đầu tiên gặp lại tôi sau bao ngày xa cách, mẹ ôm lấy tôi khóc nức nở, còn bố chỉ lặng lẽ vỗ vai con rể, không nói gì, nhưng tôi biết ông đã chấp nhận anh. Cuộc sống sau này ra sao, tôi không dám nói trước. Nhưng hiện tại, tôi hạnh phúc với những gì mình có. Nếu ngày đó tôi nghe lời bố mẹ mà chia tay anh, có lẽ tôi đã không có được mái ấm viên mãn như bây giờ.