Bố mẹ chồng chơi l:ô đề n:ợ n:ần, đề nghị bán nhà gấp cho chúng tôi để trả nợ nhưng lại bảo không cần sang tên

Bố mẹ chồng tôi vốn có căn nhà mặt phố, bao năm coi là hương hỏa. Vậy mà chỉ vì ham lô đề, cờ bạc mà nợ nần chồng chất, bị xã hội đen dí sát. Một hôm, ông bà ngồi khóc lóc, đề nghị vợ chồng tôi đưa tiền trả nợ, đổi lại sẽ bán lại căn nhà cho chúng tôi.

Nghe thì hợp lý, nhưng đến lúc làm giấy tờ, bố mẹ chồng lại bảo:

– “Cứ để thế, nhà vẫn mang tên bố mẹ. Sau này cũng là của vợ chồng con, cần gì sang tên rắc rối…”

Tôi nghe mà gai hết sống lưng, nhưng chồng thì gật gù:

– “Ừ, con tin bố mẹ, giấy tờ làm gì cho mất lòng.”

Tôi uất nghẹn, gọi điện về kể với mẹ đẻ. Mẹ chỉ cười nhạt, dặn một câu:

– “Con cứ im lặng, mai mẹ mang cho con một cây na, trồng ngay đúng chỗ giáp ranh đất nhà ấy, nhớ chăm cho khéo.”

Tôi nghe theo, trồng cây mà lòng rối bời, chẳng hiểu mẹ có ý gì.

Ba tháng sau, khi bố mẹ chồng bất ngờ tuyên bố đã… bán đứt căn nhà cho người khác để trả nợ, chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu, còn tôi thì chết lặng. Họ hàng xôn xao, xã hội đen đứng kín trước cổng, tất cả tưởng chúng tôi trắng tay.

Nhưng rồi người mua nhà vừa thuê địa chính xuống đo đất, mở bản đồ ra thì hốt hoảng:

– “Sao lại còn… mấy mét vuông giáp ranh chưa vào sổ? Cây na này nằm trên phần đất của vợ chồng cô chú à?”

Tôi run run mở tờ giấy đỏ mẹ đẻ đã âm thầm cho tôi từ mấy năm trước: hóa ra mảnh đất nhỏ chỗ giáp ranh đó chính là đường đi duy nhất vào căn nhà, mà lại mang tên tôi.

Người mua nhà tái mặt, còn bố mẹ chồng lặng im không nói được lời nào. Tôi rơi nước mắt, cúi đầu cảm ơn mẹ:

– “Nếu không có mẹ tính trước, chắc con mất trắng rồi…”

ôi nấc nghẹn, ôm chặt tờ giấy đỏ vào lòng như ôm lấy chiếc phao cứu sinh giữa biển giông. Người mua nhà tức tối, cãi qua cãi lại với bố mẹ chồng rồi bỏ đi, để lại sau lưng một căn nhà rối ren cùng sự thật trần trụi: lòng tin của tôi đã bị phản bội một lần nữa.

Chồng tôi ngồi bệt xuống thềm, hai tay ôm đầu, mắt đỏ hoe:

– “Anh… anh không ngờ bố mẹ lại làm vậy.”

Tôi nhìn anh, lòng vừa đau vừa lạnh. Suốt bao lâu nay, anh chọn tin cha mẹ hơn là bảo vệ gia đình nhỏ của mình. Đến khi mọi thứ đổ vỡ, anh mới hiểu thế nào là mất mát. Tôi không trách, nhưng cũng chẳng còn đủ bao dung để an ủi nữa.

Mẹ tôi thì vẫn bình thản. Bà đến, cẩn thận xới đất quanh gốc na, tay run run nhưng ánh mắt sáng rõ:

– “Người ta có thể lấy đi nhà cửa, tiền bạc, nhưng con đường bước vào cuộc đời con, chỉ con mới được quyền giữ. Mẹ không cho ai chạm vào.”

Tôi ôm lấy mẹ, nước mắt ướt đẫm vai áo bà. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu hết cái cười nhạt hôm nào qua điện thoại, hiểu sự sâu xa của một người đàn bà từng trải, nhìn xa hơn cả một thế hệ.

Cây na trước ngõ, tưởng như bé nhỏ, bỗng trở thành minh chứng cho một bài học lớn: đôi khi, để bảo vệ con, mẹ không cần nói nhiều, chỉ âm thầm gieo một hạt giống, và để đến ngày giông bão, hạt giống ấy hóa thành tấm chắn vững vàng.

Từ đó, tôi tự nhủ: phải sống mạnh mẽ, phải biết giữ phần đường của riêng mình, bởi cuộc đời này, không phải lúc nào người ta cũng muốn cho mình đi thẳng, mà chính mình phải giữ lối đi.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bo-me-chong-choi-lo-de-no-nan-de-nghi-ban-nha-gap-cho-chung-toi-de-tra-no-nhung-lai-bao-khong-can-sang-ten-d320997.html