Bồ mang 1 tỷ đến ‘mua chồng’, vợ gật đầu lấy luôn rồi làm một việc không ngờ…

Tôi tên là Mai, 32 tuổi, chủ một tiệm tóc nhỏ trong khu phố.

Cuộc hôn nhân của tôi với Tuấn – người đàn ông hiền lành, chịu khó – từng là niềm ngưỡng mộ của bao người xung quanh. Tôi tháo vát, anh chăm chỉ, chúng tôi từng tin rằng chỉ cần yêu nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

Nhưng năm năm trôi qua, tôi bắt đầu nhận ra những thay đổi nhỏ mà đau lòng.

Tuấn không còn về nhà đúng giờ, chẳng còn hỏi tôi “em mệt không?” sau mỗi ngày làm việc. Anh hay tắm ngay khi bước vào cửa, liên tục nhắn tin giấu giếm, và lảng tránh ánh mắt của tôi.

Trực giác mách bảo: có người thứ ba xuất hiện.

Tôi không gào thét, không tra hỏi. Tôi lặng lẽ quan sát, và rồi, mọi nghi ngờ đều dẫn về một cái tên: Dung – cô gái trẻ, ăn mặc sành điệu, từng là khách quen của tiệm tôi. Sau vài lần thấy cô ta xuất hiện gần chỗ làm của Tuấn, tôi hiểu rằng mối dây giữa họ không còn là trùng hợp.

Một buổi chiều, khi tôi đang sắp lại kệ đồ, chuông cửa vang lên.

Trước mặt tôi là Dung – xinh đẹp, tự tin, tay ôm một túi xách hàng hiệu, miệng cười nhạt.

“Chị Mai, em muốn nói thẳng. Em yêu anh Tuấn. Em mong chị buông tay để anh ấy được sống thoải mái với người anh ấy chọn.”

Tôi đứng yên, chưa kịp phản ứng thì cô ta đặt chiếc túi xuống bàn.

“Ở đây là 1 tỷ. Em biết chị đang nợ tiền sửa tiệm, lại còn gửi viện phí cho mẹ. Chị giữ anh Tuấn làm gì khi tình cảm đã nguội lạnh?”

Tôi nhìn cô gái trước mặt – trẻ trung, đầy tự tin – và bỗng thấy lòng mình bình thản lạ thường. Không còn đau, chỉ là một sự thất vọng đã chạm đáy.

Tôi cười nhẹ, gật đầu:

“Được. Tôi đồng ý.”

Dung khựng lại, có lẽ không ngờ tôi lại bình tĩnh đến vậy.

Cô ta rời đi trong vẻ đắc thắng.

Còn tôi – cầm bút viết đơn ly hôn. Không phải vì tiền, mà vì tôi hiểu: khi một người đàn ông đã chọn quay lưng, thì mọi níu kéo chỉ khiến mình thêm tổn thương.

Tối hôm đó, tôi đặt tờ đơn trước mặt Tuấn. Anh ngỡ ngàng:

“Em… em nghiêm túc à?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói nhẹ nhưng dứt khoát:

“Cô ấy đã trả giá quá hời để có anh. Còn em… cần một cuộc sống khác. Không phải sống trong hoài nghi và giả vờ hạnh phúc nữa.”

Anh im lặng. Có lẽ vì biết mình đã bị phát hiện, hoặc đơn giản là vì tôi đã không còn là điều anh muốn giữ.

Hai tuần sau, chúng tôi ký đơn ra tòa.

Tôi rời khỏi căn nhà từng đầy ắp tiếng cười. Với 1 tỷ trong tay, tôi trả nợ, sửa lại tiệm, rồi đăng ký học đại học – ngành thiết kế nội thất mà tôi từng mơ ước nhưng phải gác lại vì lấy chồng quá sớm.

Tôi bắt đầu lại, từ đầu.

Ba năm sau, tiệm tóc nhỏ ấy có thêm hai chi nhánh, tôi tốt nghiệp, mở một xưởng thiết kế nho nhỏ. Tôi sống độc lập, an yên và tự do.

Còn Tuấn – người đàn ông từng “được mua” – thì ly thân với Dung sau những trận cãi vã về tiền bạc và danh lợi. Tôi nghe nói anh giờ làm bảo vệ ở một chung cư. Còn Dung – người từng mang đến 1 tỷ “mua” hạnh phúc – đã rời đi, không lời từ biệt.

Một chiều, khi tôi đang pha cà phê trong tiệm, Tuấn xuất hiện. Anh nhìn tôi thật lâu, cười chua chát:

“Anh nghĩ… chắc em hận anh lắm.”

Tôi chỉ khẽ mỉm cười:

“Không đâu. Nhờ anh rời đi, em mới được sống thật với chính mình.”

Kết:

Đôi khi, mất mát không phải là kết thúc, mà là khởi đầu cho một hành trình mới.

Người ta có thể mua được vật chất, nhưng không thể mua được nhân phẩm và tình yêu chân thành.

Và khi bạn đủ mạnh mẽ để buông tay, bạn không đánh mất gì cả – bạn chỉ vừa tìm lại chính mình, rực rỡ hơn bao giờ hết.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bo-mang-1-ty-den-mua-chong-vo-gat-dau-lay-luon-roi-lam-mot-viec-khong-ngo-d333652.html