Ông Phúc đã bước sang tuổi 70, cái tuổi mà lẽ ra ông phải được an hưởng tuổi già, sống trong sự yêu thương và quây quần bên con cháu. Thế nhưng cuộc đời lại không như mong muốn. Người con trai duy nhất của ông, Nam, sau khi lập gia đình riêng, ngày càng thay đổi. Từ một đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo, Nam trở nên thực dụng, coi trọng đồng tiền hơn tình thân, đến mức sẵn sàng đối xử lạnh lùng với chính người cha đã nuôi nấng mình suốt bao năm.
Tối hôm đó, bữa cơm vẫn diễn ra như mọi ngày. Ông Phúc dù đã già yếu nhưng vẫn cố gắng giúp con trai dọn dẹp. Trong lúc bê bát cơm ra bàn, đôi tay run run của ông vô tình làm rơi một chiếc bát sứ. Tiếng bát vỡ vang lên chói tai giữa căn nhà tĩnh lặng. Nam đang ngồi trên ghế bỗng nhíu mày, giọng nói đầy khó chịu. Anh ta trách móc cha mình vì đã già rồi mà vẫn vụng về, chỉ khiến mọi người thêm phiền phức.
Ông Phúc lặng lẽ cúi xuống nhặt những mảnh sứ vỡ dưới nền nhà mà không nói một lời nào. Thế nhưng, Nam vẫn không dừng lại ở đó. Cơn bực tức trong anh ta càng bùng lên, giọng điệu ngày càng gay gắt. Anh ta thẳng thừng đuổi cha ra khỏi nhà, nói rằng sự có mặt của ông chỉ khiến gia đình thêm vướng víu.
Cả căn nhà rơi vào một sự im lặng đáng sợ. Người vợ của Nam, vốn dĩ cũng chẳng ưa gì ông Phúc, chỉ liếc mắt nhìn chồng một cái rồi quay lưng bỏ vào phòng, như thể chuyện này không hề liên quan đến cô ta. Ông Phúc ngước lên nhìn con trai mình, ánh mắt già nua đong đầy sự tổn thương. Nhưng ông không tranh cãi hay van xin. Ông chỉ lặng lẽ quay về phòng, thu dọn vài bộ quần áo cũ rồi rời đi trong đêm tối.
Ngoài trời, gió lạnh cắt da cắt thịt. Ông Phúc bước đi trong vô định, không biết phải đi đâu, cũng không có ai để nương tựa. Trong căn nhà rộng lớn kia, Nam vẫn thản nhiên tiếp tục cuộc sống của mình, chẳng hề bận tâm đến việc cha mình sẽ ra sao, sống chết thế nào.
Tin ông Phúc bị con trai đuổi ra khỏi nhà nhanh chóng lan khắp xóm. Ai cũng bất bình trước sự bất hiếu của Nam. Ba ngày trôi qua, trời đổ mưa lớn. Người ta bắt đầu cảm thấy lo lắng khi không ai nhìn thấy ông Phúc đâu. Phải chăng ông đã gặp chuyện chẳng lành?
Chiều ngày thứ ba, ngay khi cơn mưa vừa dứt, một chiếc xe hơi sang trọng bất ngờ đậu trước cổng nhà Nam. Cả xóm tò mò kéo đến xem chuyện gì đang xảy ra. Khi cửa xe mở ra, ai cũng bất ngờ khi thấy ông Phúc bước xuống. Nhưng lần này, ông không đi một mình. Đi bên cạnh ông là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, tay xách theo một chiếc cặp tài liệu.
Nam nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cha, anh ta đã khó chịu hỏi tại sao ông còn quay về. Trước khi ông Phúc kịp trả lời, người đàn ông đi cùng đã lên tiếng, giới thiệu rằng mình là luật sư riêng của ông Phúc và họ có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Nam sững sờ khi nghe nhắc đến luật sư. Anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông Phúc nhìn con trai mình, ánh mắt không còn buồn bã như ba ngày trước, mà thay vào đó là một sự điềm tĩnh đến đáng sợ. Ông chậm rãi nói rằng suốt ba ngày qua, ông không lang thang vô định như Nam nghĩ. Ông đã về quê, gặp lại một người bạn cũ, cũng là luật sư riêng của mình, và phát hiện ra một sự thật vô cùng thú vị.
Nam nhíu mày khó hiểu, trong khi bà con hàng xóm càng thêm tò mò. Ông Phúc nói rằng trước đây, ông sở hữu một mảnh đất lớn ngay trung tâm thành phố nhưng chưa từng kể với ai. Hiện tại, giá trị của mảnh đất ấy đã lên đến hơn 50 tỷ đồng. Cả khu phố ồ lên kinh ngạc. Nam tái mặt, không tin vào tai mình. Luật sư liền lấy ra một xấp giấy tờ và thông báo rằng ông Phúc vừa ký bản di chúc mới vào sáng nay. Theo đó, toàn bộ tài sản của ông sẽ không để lại cho Nam nữa.
Nam đứng như trời trồng, không thể tin được những gì mình vừa nghe. Giọng anh ta lắp bắp khi cố gắng giải thích với cha, mong ông nghĩ lại. Nhưng ông Phúc chỉ nhìn con trai với ánh mắt bình thản rồi chậm rãi nói rằng trước đây, ông từng có ý định để lại tất cả tài sản cho Nam. Thế nhưng, sau khi bị chính con trai mình đuổi ra khỏi nhà giữa đêm, ông đã suy nghĩ lại.
Nam hoảng hốt, vội vã nhận lỗi và cầu xin cha tha thứ. Nhưng tất cả đã quá muộn. Ông Phúc nói rằng toàn bộ tài sản của mình sẽ được quyên góp cho trại trẻ mồ côi, vì ít nhất những đứa trẻ ấy không có cha mẹ nhưng chúng vẫn biết yêu thương và trân trọng những người đã nuôi dưỡng chúng.
Cả xóm lặng đi. Không ai nói thêm lời nào.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ, ông Phúc không quay lại căn nhà cũ nữa. Ông quyết định chuyển đến sống tại một viện dưỡng lão tốt nhất trong thành phố, nơi có những người bạn già cùng chia sẻ niềm vui tuổi xế chiều.
Còn Nam, anh ta không chỉ mất đi quyền thừa kế mà còn mất đi cả gia đình. Người vợ của anh ta vốn chỉ gắn bó vì tiền bạc, khi thấy chồng trắng tay, cô ta cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi.
Căn nhà rộng lớn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo và trống trải đến đáng sợ. Mỗi lần nhìn vào chiếc ghế trống nơi cha mình từng ngồi, Nam lại cảm thấy tim mình quặn thắt. Nhưng tất cả đã quá muộn. Có những sai lầm có thể sửa chữa, nhưng cũng có những sai lầm khiến con người ta phải hối hận cả đời.