Tôi như rơi xuống vực thẳm.
Người yêu tôi khi ấy, sau một buổi tối im lặng đến ngạt thở, chỉ để lại một dòng tin nhắn cụt ngủn:
“Anh xin lỗi. Mình dừng lại thôi.”
Kể từ đó, tôi sống như một cái bóng. Không còn mơ mộng váy cưới, không còn tin vào hai chữ “định mệnh”. Tôi chấp nhận một mình — cho đến khi gặp Khánh.
Khánh hơn tôi bảy tuổi, là giám đốc chi nhánh mới của công ty. Anh điềm đạm, chững chạc và có ánh mắt biết lắng nghe. Tôi giữ khoảng cách, nhưng trái tim lại chẳng chịu nghe lời.
Anh không ồn ào. Chỉ là những hộp cơm tối khi tôi tăng ca, một gói trà gừng âm thầm đặt trên bàn mỗi buổi sáng gió lạnh. Sự quan tâm của anh giống như mặt trời mùa đông — dịu dàng và ấm áp.
Một tối muộn, khi anh ngỏ lời yêu, tôi đã bật khóc.
Tôi thú nhận tất cả — về việc không thể sinh con, về người cũ đã rời bỏ tôi vì điều đó. Tôi chờ anh im lặng, chờ cái nhíu mày, chờ một lời từ chối.
Nhưng anh chỉ mỉm cười, khẽ xoa đầu tôi:
“Anh biết rồi. Anh đã tìm hiểu trước khi quyết định tiến tới. Và anh vẫn muốn cùng em xây dựng một mái nhà.”
Lúc ấy, tôi cứ ngỡ mình đang mơ. Nhưng rồi, điều khiến tôi xúc động hơn cả là… vài ngày sau, anh chủ động dẫn tôi đến một quán cà phê yên tĩnh và nói:
“Anh có chuyện muốn em biết, trước khi em đưa ra quyết định cuối cùng.”
Và anh kể. Rằng anh có một cậu con trai 4 tuổi. Đứa bé là kết quả từ mối tình đầu dang dở. Người con gái ấy — bạn học cũ của anh — đã một mình mang thai, một mình sinh con, vì khi ấy nhà cô quá nghèo, còn mẹ cô thì bệnh nặng. Cô giấu anh vì không muốn làm phiền. Hai năm sau khi sinh, cô mất trong một tai nạn, để lại đứa trẻ cho bà ngoại nuôi. Mãi đến khi đứa bé được hai tuổi, Khánh mới biết mình có con.
“Anh không kể sớm vì sợ mất em. Nhưng anh không muốn em bước vào hôn nhân mà không biết gì. Anh mong em đón nhận cả anh — và cả con trai anh. Còn nếu em không thể, anh hiểu.”
Tôi lặng người. Nhưng không giận. Ngược lại, tôi thấy nhẹ lòng. Bởi anh chọn thành thật. Và đứa bé ấy… chính là một phần linh hồn còn sót lại của người phụ nữ đã ra đi âm thầm, một sinh linh nhỏ cần được yêu thương.
Tôi không đưa ra quyết định ngay. Nhưng tôi xin gặp con trai anh. Ngày hôm ấy, cậu bé ôm chặt con gấu bông, rụt rè đứng sau lưng bố. Khi tôi đưa tay ra chào, nó nhoẻn cười, gọi khẽ:
“Cô Linh… giống mẹ trong ảnh.”
Trái tim tôi tan chảy.
Chúng tôi tổ chức đám cưới giản dị, không rình rang. Gia đình anh không phản đối — mẹ anh là người từng nhiều năm không thể sinh nở, nên bà hiểu hơn ai hết nỗi đau âm thầm ấy.
Tối sau đám cưới, khi tôi đang lau mái tóc ướt trước gương, Khánh nhẹ nhàng bước vào, ôm tôi từ phía sau.
“Từ mai… ba người mình sẽ cùng sống với nhau, em nhé?”
Tôi nhìn anh trong gương, ánh mắt anh không còn vẻ ngại ngần, chỉ còn sự tin tưởng tuyệt đối.
Vài hôm sau, khi cậu bé chính thức dọn về nhà mới, tôi sắp xếp lại phòng, chuẩn bị tủ sách, giặt ga trải giường, chọn mùi tinh dầu dịu nhẹ.
Tối hôm ấy, sau khi kể chuyện cho bé nghe, tôi ngồi cạnh giường. Bé trai lim dim ngủ, miệng khẽ thì thầm:
“Mẹ ơi, mẹ đừng đi nữa nhé…”
Tôi bật khóc. Nhẹ nhàng đặt tay lên tóc con.
“Ừ… mẹ ở đây rồi.”
Từ giây phút đó, tôi biết: mình vẫn có thể làm mẹ. Không phải bằng máu thịt — mà bằng tình yêu thương.
Và với tôi, thế là đủ.
… Và rồi, điều kỳ diệu đến.
Hai năm sau đám cưới, cuộc sống của ba chúng tôi lặng lẽ trôi qua trong êm đềm.
Tôi đi làm, lo cho con từng bữa ăn, giấc ngủ, từng buổi họp phụ huynh đầu tiên. Cậu bé ấy ngày càng lanh lợi, hoạt bát và rất tình cảm. Mỗi tối trước khi ngủ, con luôn ôm lấy tôi, thì thầm một câu quen thuộc:
“Mẹ đừng đi đâu nhé. Mẹ là của con.”
Khánh vẫn vậy — trầm lặng, dịu dàng và luôn là điểm tựa của hai mẹ con. Mỗi cuối tuần, cả nhà lại cùng nhau ra công viên, hoặc làm bánh ở nhà, ríu rít như một tổ chim nhỏ.
Tôi đã thấy mình đủ đầy. Không còn mong ước gì hơn.
Cho đến một ngày, tôi bắt đầu mệt mỏi, chán ăn, rồi nôn nao buổi sáng. Nghĩ mình chỉ bị rối loạn tiêu hóa, tôi đi khám — và rồi bác sĩ nhẹ nhàng đặt kết quả siêu âm lên bàn, mỉm cười:
“Chúc mừng chị. Thai được gần 8 tuần rồi.”
Tôi chết lặng.
Ngỡ là nhầm. Ngỡ là kỳ vọng sai lầm. Nhưng tất cả đều rõ ràng: một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày trong cơ thể tôi — một phép màu mà tôi chưa từng dám mơ đến.
Khánh ôm chầm lấy tôi trong nước mắt, còn con trai thì cười tít mắt, vỗ tay reo lên:
“Mẹ có em bé! Con làm anh hai rồi!”
Từ hôm đó, căn nhà nhỏ rộn rã tiếng cười. Cậu bé không rời bụng tôi nửa bước, ngày nào cũng hôn “em bé” qua lớp áo, thủ thỉ:
“Em ơi, ra chơi với anh nhé!”
Chúng tôi không chỉ là một gia đình — mà là một điều kỳ diệu do yêu thương tạo nên.
Tôi từng nghĩ mình là người đàn bà khiếm khuyết. Nhưng giờ đây, nhìn con trai lớn chạy quanh nhà, tay ôm bụng tôi, và Khánh đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, tôi biết:
Mình đã đi qua tổn thương, bước vào một hành trình mới — hành trình của sự chữa lành, của hy vọng, và của những điều tưởng như không thể.
Vì đôi khi, phép màu đến không phải để làm thay đổi cả thế giới — mà chỉ để sưởi ấm một trái tim từng đau đớn tưởng chừng đã khép lại. Và tôi, giờ đây, là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.