Biết người chồng từng đầu ấp tay gối suốt bốn năm đang bí mật nuôi b:ồ nh:í….

Tôi là Hương, 33 tuổi, sống ở Hà Nội. Bốn năm trước, tôi yêu Minh – một chàng trai hiền lành, khéo léo, làm kế toán trong công ty xây dựng. Chúng tôi cưới sau gần hai năm yêu, sống không dư dả nhưng yên ổn. Khi tôi mang bầu bé Bống, Minh bảo: “Em

Tôi là Hương, 33 tuổi, sống ở Hà Nội.

Bốn năm trước, tôi yêu Minh – một chàng trai hiền lành, khéo léo, làm kế toán trong công ty xây dựng. Chúng tôi cưới sau gần hai năm yêu, sống không dư dả nhưng yên ổn. Khi tôi mang bầu bé Bống, Minh bảo:

“Em nghỉ làm đi, ở nhà lo cho con. Còn lại để anh lo.”

Tôi nghe theo, toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình.

Bốn năm, tôi là người vợ tận tụy, người mẹ chu đáo. Mỗi ngày, tôi thức dậy sớm nấu ăn, dọn dẹp, đưa con đi lớp, tối chờ chồng về ăn cơm. Dù anh có về muộn, có bảo đi công trình, tiếp khách, tôi vẫn tin tưởng. Người ta bảo phụ nữ khôn không tra điện thoại chồng. Tôi là kiểu như thế – tin là nền móng hôn nhân.

 

Cho đến một ngày, tôi thấy trong túi quần anh tờ hóa đơn mua sữa bầu, thuốc bổ, váy bầu size L. Tôi không mang thai. Em gái, chị gái anh cũng không ai mang bầu. Linh cảm phụ nữ lên tiếng.

Tôi bắt đầu theo dõi. Anh nói đi công tác, tôi thuê xe ôm bám theo. Cuối cùng, tôi tìm được phòng trọ ở Định Công – nơi anh ghé đều mỗi tuần.

Một trưa, khi con đang ở lớp, tôi đến đó. Tôi đứng sau gốc cây gần đó, không gõ cửa. Minh đến, tay bê thùng sữa bầu, bịch trái cây. Cô gái trẻ bụng bầu lùm lùm ra mở cửa. Anh xoa bụng cô ta, hôn trán, cười dịu dàng. Họ vào nhà. Cửa khóa lại.

Tim tôi như bị xé toạc. Nhưng tôi không làm loạn. Tôi quay xe về nhà, lặng lẽ mở két cất hết tiền tiết kiệm. Nhắn nhóm bạn thân:

“Tối nay làm đẹp. Tao cần tỉnh táo.”

Tối đó, chúng tôi ăn hải sản, uống cocktail, tôi massage, làm tóc, làm móng. Khi nhân viên hỏi: “Làm dịp gì vậy chị?” – tôi chỉ cười:

“Để chuẩn bị bước sang cuộc đời mới.”

Tối hôm đó, tôi không khóc. Tôi chỉ lặng lẽ sắp xếp đồ, bỏ hết số tiền tiết kiệm vào túi, in vé máy bay. Rạng sáng hôm sau, tôi cùng con ra sân bay, không một lời báo trước.

Trên bàn ăn, tôi để lại một mẩu giấy viết tay ngắn gọn:

“Em đã biết tất cả”

Tôi không khóa cửa. Không nhắn tin. Không rơi một giọt nước mắt nào.

Sáng hôm sau, Minh về nhà, cứ nghĩ là vợ đi làm, nhưng khi xem lại camera thì anh thấy vợ con rời đi từ sớm cùng chiế vali mà không nói một lời, tử quần áo đảo lộn, két trống trơn, bếp nguội lạnh… anh hoảng hốt. Và rồi, ánh mắt anh dừng lại trên mảnh giấy nhỏ bên bàn ăn.

“Em đã biết tất cả.”

Câu chữ như một lưỡi dao lạnh xuyên thẳng ngực.

Minh không tin nổi. Anh ngồi sụp xuống ghế, tay run run, miệng lẩm bẩm:

“Không thể nào… Cô ấy biết từ khi nào? Sao cô ấy không nói gì?”

Anh gọi, nhắn tin, không ai hồi âm. Cảm giác bất an bủa vây lấy anh – không phải chỉ vì mối quan hệ ngoài luồng sụp đổ, mà vì người vợ dịu dàng, người mẹ của con anh… đã im lặng rời đi, không một tiếng oán trách.

Một tuần sau, khi Minh vẫn đang cố liên lạc với tôi để giải thích, để mong được tha thứ, thì cú sốc thứ hai ập đến.

Anh đến phòng trọ như mọi lần – nhưng lần này, cửa không mở. Chủ nhà bảo:

“Cái cô bầu kia hôm trước dọn đi rồi. Còn cãi nhau um sùm với một thằng khác – bảo là cha ruột đứa bé.”

Minh ch: ết đứng.

Hôm sau, chính “người đàn ông kia” đến tìm anh ở công ty, tát thẳng mặt anh và quát:

“Anh là gì mà dám đụng vào con tôi? Nó mang thai với tôi! Anh tưởng mình là cha đứa bé à? Tỉnh lại đi!”

Minh bàng hoàng. Mọi thứ trong đầu anh sụp đổ. Hình ảnh cô gái anh từng chiều chuộng, yêu thương… giờ hóa ra là kẻ dối trá. Bao nhiêu tháng trời anh sống trong ảo tưởng, đi ngoại tình, dối vợ, phản bội con – để rồi cuối cùng, lại bị lừa một cú đau điếng.

…Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Tôi cứ nghĩ Minh đã nếm đủ đắng cay – vợ, con rời đi, mất danh tiếng. Nhưng rồi, cú lừa lớn nhất mới dần lộ ra.

Một buổi chiều, Minh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ người quen cũ – chủ một cửa hàng mỹ phẩm nhỏ. Anh ta hỏi:

“Cái Linh bảo cậu góp vốn mở spa với nó, giờ bên mình chờ thanh toán nốt hợp đồng, không liên lạc được. Sao rồi?”

Minh ngơ ngác. “Góp vốn? Hợp đồng gì?”

Người kia gửi cho anh xem hợp đồng đặt cọc 120 triệu đồng – ghi tên anh rõ ràng, có cả ảnh Linh mang giấy tờ đến giao dịch. Mọi thứ rành rành. Số tiền ấy, chính Minh đã chuyển cho Linh cách đây hai tháng, sau khi nghe cô ta thủ thỉ:

“Anh tin em đi, mở cái spa nhỏ xinh, lời lắm. Em không muốn sống bám anh mãi. Chúng ta cần có gì đó riêng, em muốn độc lập, cho con mình một tương lai…”

Khi đó, Minh mềm lòng. Anh rút tiền tiết kiệm, thậm chí vay thêm bạn bè, gửi cho cô ta mà chẳng cần hợp đồng ràng buộc. Tất cả chỉ vì hai chữ “tin tưởng”.

Nhưng giờ, tiền mất, người cũng trốn đi. Spa thì chưa từng được mở. Và chồng tôi – kẻ đã nghĩ mình khôn ngoan, bản lĩnh – cuối cùng chỉ là một kẻ đáng thương bị dắt mũi bởi lời mật ngọt.

Minh gọi cho tôi liên tục sau khi bị lừa t: ình, l: ừa t:tiền. Tôi do dự rồi nghe. Giọng anh hốt hoảng:

“Hương… em về ngay được không?… Anh… anh bị lừa rồi!”

Tôi im lặng. Anh nức nở:

“Cái Linh… nó không mang thai con anh… Nó lừa anh! Thằng bé không phải máu mủ anh… Hôm nay anh tận mắt thấy người đàn ông khác đến tìm nó, nói là bố đứa bé… Cãi nhau ầm ĩ, anh vỡ lẽ hết rồi…”

Tôi không biết cảm xú lúc đó của mình thế nào. Là hả hê, hay không cảm xúc… Sự thật giống một cú tát vào niềm tin mù quáng của chính anh.

Anh kể như trút: Linh bảo cần tiền đầu tư làm ăn, tiền dưỡng thai, cần anh chăm sóc, hứa sẽ cưới sau khi sinh. Minh đã chuẩn bị sẵn lễ cưới lén tôi. Nhưng rồi mọi thứ sụp đổ. Người đàn ông kia bảo anh là “kẻ ngu ngốc nuôi con tu hú”.

Minh gào lên trong điện thoại:

“Anh sai rồi! Anh mất tất cả! Công ty đình chỉ, người thân quay lưng, Linh dọn đi biệt tích… Anh chỉ còn em và con thôi… Em ơi, tha thứ cho anh…”

Tôi cúp máy. Không nói một lời.

Không phải vì tôi không đau. Mà vì tôi hiểu: Anh không chỉ phản bội tôi – anh phản bội chính con đường làm chồng, làm cha. Anh không xứng đáng với giọt nước mắt của tôi nữa.

Tôi cùng con sống 5 ngày ở Đà Nẵng – không phải nghỉ dưỡng mà là hồi sinh. Khi con hỏi:

“Mẹ ơi, mẹ không vui à?”

Tôi ôm con, đáp khẽ:

“Mẹ đang học cách mạnh mẽ. Cần thời gian một chút thôi.”

Trở về Hà Nội, tôi thuê căn hộ nhỏ, tìm công việc mới mức lương vừa đủ sống. Tôi bán hàng online thêm buổi tối.

Minh vẫn liên lạc. Gửi tiền, đứng trước nhà nhìn con. Có hôm anh van xin:

“Em có thể tha thứ không?”

Tôi nhẹ nhàng:

“Tha thứ thì được. Nhưng quay lại thì không.”

“Anh mất hết rồi… chỉ còn em và con.”

Tôi cười, buồn nhưng tỉnh táo:

“Vậy thì giữ lấy con. Em không còn là ‘của anh’ nữa.”

Một năm sau, tôi ổn định hơn. Mở cửa hàng nhỏ bán mỹ phẩm, học thêm quản lý tài chính. Bống lớn, khỏe mạnh, hay cười. Tôi tham gia hội mẹ đơn thân – những người phụ nữ kiên cường.

Một hôm, tin nhắn đến:

“Nếu được quay lại… anh sẽ không chọn Linh. Anh sai. Anh biết ơn vì em không đạp anh xuống tận cùng.”

Tôi đọc, không đáp.

Hạnh phúc không nằm ở việc giữ được người đàn ông bên mình.

Hạnh phúc là biết rõ khi nào nên buông để cứu lấy chính mình.

Tôi từng bị phản bội. Từng đau tưởng chết. Nhưng tôi đã sống lại. Không phải vì tôi mạnh mẽ – mà vì tôi không còn lựa chọn nào khác.

Giờ đây, tôi là mẹ của một thiên thần nhỏ. Là chủ của cuộc đời mình. Và là minh chứng rằng: Phụ nữ – khi bước ra khỏi bóng tối – luôn có thể tỏa sáng.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/biet-nguoi-chong-tung-dau-ap-tay-goi-suot-bon-nam-dang-bi-mat-nuoi-bo-nhi-d120650.html