Biết cô gái chồng thuê về làm osin là nhân tình của anh ta, vợ vẫn vui vẻ như không mỗi ngày chỉ giao cho cô ta làm đúng 1 việc

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi tối mưa lạnh. Tôi – Thu Hà, 34 tuổi – ngồi trong phòng khách khi Quang bước vào nhà.

Áo anh còn vương hơi nước, gương mặt lúng túng pha chút sốt ruột. Anh đặt cặp xuống bàn, hắng giọng nói:

“Dạo này em mệt nhiều, nhà lại rộng… anh tính thuê người phụ việc cho em đỡ vất vả. Cô này anh quen qua bạn, hiền, làm tốt lắm.”

Tôi liếc nhìn tấm ảnh anh đưa: Kim Oanh – trẻ, da trắng bật tông, môi đỏ chót, ánh nhìn sắc như muốn cắt người. Kiểu “quen qua bạn” này… tôi quá rõ.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đến mức khiến anh an tâm:

“Ừ, anh quyết sao cũng được.”

Nhưng lòng tôi thì tĩnh lặng lạ thường. Bởi chỉ một tuần trước, tôi đã vô tình đọc được đoạn tin nhắn:

“Bé ngoan đợi anh. Anh thương em nhất.”

“Anh yêu, bao giờ anh cho bé vào ở cùng anh?”

Tôi tắt màn hình. Không ghen. Không mè nheo. Không làm loạn.

Đàn bà thông minh không đánh nhau với bồ bằng nước mắt.

Đàn bà thông minh khiến bồ… tự bỏ của chạy lấy người.

Ngày Oanh bước vào nhà, cô ta cúi chào tôi lễ phép, nhưng ánh mắt nhanh chóng liếc quanh biệt thự như đang… chọn phòng ngủ tương lai của mình. Tôi cười lại, lịch sự đến mức khiến cô ta tưởng tôi vô hại.

Tôi dịu dàng nói:

“Chị hơi khó tính chuyện giặt giũ. Em giúp chị việc đó nhé.”

Một tia khó chịu lóe lên trong mắt cô ta nhưng vẫn cố nở nụ cười.

Tôi đưa cho cô ta từng thứ một:

– Khăn lau phòng ngủ

– Ga trải giường

– Quần áo của tôi và Quang

– Khăn tắm có vết nhuộm tóc đỏ nhạt

– Và… vài món “riêng tư” mà vợ chồng nào cũng có

Tay Oanh run nhẹ. Tôi vẫn nói giọng mềm như lụa:

“Mấy cái này chị kỹ lắm, em giặt riêng nha. Cảm ơn em nhiều.”

Lụa thì mềm, nhưng bên trong… là dao.

Ngày thứ ba, tôi nghe tiếng nôn khan từ nhà vệ sinh, xen lẫn lời rủa nhỏ:

“Trời ơi… cái gì mà ghê vậy trời!”

Tôi đứng ngoài cửa, nhấp ngụm trà.

Muốn làm vợ người ta?

Thì phải chịu được những gì vợ người ta chịu suốt bao năm.

Còn bồ?

Mới vài ngày đã muốn bỏ chạy.

Ngày thứ năm, cô ta bùng nổ.

Tôi đang gọt trái cây thì nghe Oanh gọi cho Quang, giọng run mà tức:

“Anh ơi… em chịu hết nổi! Chị ta bắt em giặt mấy thứ bẩn kinh khủng! Em là người yêu anh cơ mà… sao phải làm vậy?”

Tôi nhón miếng táo, nhai chậm rãi, nhìn cô ta toát mồ hôi.

Quang thì luống cuống dỗ dành:

“Em ráng vài hôm… anh tính rồi.”

Đúng, anh tính.

Nhưng tôi… cũng đang tính.

Chiều hôm đó, Oanh kéo Quang ra ban công, mặt tái như mất máu:

“Em không chịu nữa! Em không phải sinh ra để giặt đồ của chị ta! Cô ta cố tình làm nhục em! Em là người yêu anh chứ đâu phải ô sin!”

Quang liếc sang chỗ tôi, sự hoảng sợ hiện rõ.

Tôi chỉ mỉm cười hiền lành – một nụ cười đủ khiến cả hai nghẹn họng.

Sáng hôm sau, tôi xuống bếp.

Vali Oanh biến mất.

Dép không còn.

Cả tủ đồ làm vệ sinh cũng trống trơn.

Quang ngồi tại bàn ăn, mặt xám ngoét:

“Cô… cô giúp việc bảo có việc gấp nên nghỉ rồi.”

Tôi bình thản rót ly nước cam:

“Vậy tìm người khác đi. Nhưng lần sau… đừng quen qua bạn nữa. Phiền lắm.”

Anh nhìn tôi như thể cả đời chưa từng hiểu người phụ nữ sống cạnh mình.

Từ đó, anh không dám đưa bất kỳ “người quen” nào về nhà.

Còn tôi vẫn sống cuộc đời bình yên của mình.

Đàn bà không cần đánh ghen.

Không cần cào cấu.

Không cần gào khóc.

Chỉ cần để kẻ thứ ba tự hiểu:

– Họ đứng ở đâu trong ngôi nhà này

– Họ không đủ tư cách thay thế vợ

– Và họ không có sức bền để chịu những thứ người vợ đã âm thầm gánh suốt nhiều năm

Oanh bỏ chạy không phải vì tôi ác.

Mà vì cô ta đã thấy rõ sự thật:

Người đàn bà mà cô ta muốn thay thế…

không hề dễ bị quật ngã.

Còn đàn ông muốn nuôi bồ trong nhà?

Thường chỉ nhận kết cục… mất cả chì lẫn chài.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/biet-co-gai-chong-thue-ve-lam-osin-la-nhan-tinh-cua-anh-ta-vo-van-vui-ve-nhu-khong-moi-ngay-chi-giao-cho-co-ta-lam-dung-1-viec-d335416.html