Bất ngờ đến thăm thông gia gi:àu có, bố vừa kh:óc vừa kéo con gái về nhà ngay lập tức…

Ông Cường – một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi, cả đời sống ở vùng quê nghèo, quanh năm làm nông, lam lũ nuôi ba đứa con ăn học. Cô con gái út – Thủy – là niềm tự hào lớn nhất đời ông. Cô ngoan ngoãn, học giỏi, lại xinh đẹp dịu dàng.

Mấy năm trước, Thủy thi đậu đại học rồi vào làm kế toán tại một công ty lớn. Ở đó, cô quen và yêu Duy – một chàng trai thành phố, gia đình giàu có, bố mẹ làm doanh nhân. Lúc hai đứa báo tin cưới, ông Cường không giấu được lo lắng.

“Người ta giàu có thế, liệu họ có thật lòng thương con mình không?” – ông nhiều lần nói với vợ như vậy.

Nhưng Thủy cứ cười hiền, nắm tay bố:
– Bố ơi, nhà anh Duy tuy giàu thật, nhưng anh ấy sống tình cảm, chân thành. Bố đừng lo. Con về làm dâu, con sẽ sống tốt.

Vì thương con, ông Cường gom góp tiền bạc, bán đi ít ruộng để lo đám cưới tươm tất. Nhà trai tổ chức hoành tráng, mời khách sang trọng, lễ cưới diễn ra lộng lẫy như phim. Hôm tiễn con gái về nhà chồng, ông đã khóc, nhưng vẫn dặn con:
– Có khổ cũng ráng chịu, miễn là hai đứa yêu thương nhau. Mọi chuyện rồi sẽ qua.

Từ sau đám cưới, Thủy ít về quê. Lúc thì viện cớ bận công việc, lúc lại nói nhà chồng không tiện. Mỗi lần gọi điện, ông Cường đều hỏi:
– Con sống tốt chứ? Bố lo cho con lắm.
Thủy luôn trả lời:
– Con ổn mà bố. Bố mẹ đừng lo.

Cho đến một ngày, ông Cường cùng vợ quyết định lên thành phố thăm con gái. Họ không báo trước, chỉ mang theo ít gà quê, mớ rau sạch với vài hũ mắm do tự tay bà Tâm làm. Họ muốn con gái được ăn chút hương vị quê nhà.

Khi taxi dừng trước căn biệt thự lớn, ông bà đứng ngẩn ngơ. Căn nhà cao ba tầng, cổng sắt tự động, có cả người làm mở cửa. Ông Cường cười buồn:
– Con mình sống ở nơi sang trọng thế này, chắc sung sướng lắm…

Nhưng vừa bước vào, nụ cười trên môi ông vụt tắt.

Thủy từ trên tầng đi xuống, mặt tái xanh khi thấy bố mẹ. Cô chạy tới:
– Bố mẹ… sao lại lên mà không báo trước?
– Bố mẹ nhớ con, muốn thăm con một chút.

Ngay lúc đó, một giọng nói chua chát vang lên từ phía sau:
– Nhà quê mà cũng biết đến thăm sao?

Một người phụ nữ mặc váy lụa đắt tiền, tóc uốn cầu kỳ, tay cầm ly rượu, bước ra. Đó là bà Hằng – mẹ chồng Thủy.

Bà Hằng nhìn hai vợ chồng ông Cường từ đầu tới chân, ánh mắt đầy khinh khỉnh. Bà nhíu mày:
– Mang gà vịt với rau cỏ lên đây làm gì? Nhà này đâu thiếu mấy thứ đó.

Thủy vội vàng kéo tay mẹ chồng:
– Mẹ… đừng nói vậy trước mặt bố mẹ con…

Nhưng bà Hằng càng lớn tiếng:
– Cô tưởng lấy con tôi thì sẽ kéo cả quê mùa vào đây à? Cô nên nhớ thân phận mình. Đừng làm xấu mặt gia đình tôi!

Mặt ông Cường đỏ bừng. Bà Tâm đứng chết trân. Thủy cúi mặt không nói một lời, tay run run nắm tà áo.

Không thể chịu nổi nữa, ông Cường nghẹn giọng:
– Từ lúc nào con gái tôi lại sống trong cảnh bị coi thường thế này? Nó nói với tôi là ổn, là hạnh phúc. Vậy mà đây là hạnh phúc sao?

Ông bước tới, nắm chặt tay Thủy, nước mắt lưng tròng:
– Về với bố đi con. Bố không thể để con sống như thế này.

– Nhưng bố…
– Bố không giàu, không có biệt thự. Nhưng nhà mình không có ai mắng chửi con như người hầu. Bố không chịu được cảnh này nữa.

Cô gái trẻ ôm chầm lấy bố, òa khóc như một đứa trẻ. Bà Hằng định ngăn lại, nhưng ông Cường đã dứt khoát:
– Từ hôm nay, con tôi sẽ không còn là con dâu nhà bà nữa. Nó là con tôi, và tôi đưa nó về.

Thủy không mang theo gì ngoài chiếc túi nhỏ và bộ quần áo giản dị. Họ bắt taxi về quê trong sự im lặng. Trên đường, ông Cường chỉ siết nhẹ tay con gái và nói:
– Con đừng xin lỗi. Bố chỉ muốn con được sống như một con người, không phải món đồ trưng bày.

Ngày hôm đó, Thủy trở về, bỏ lại sau lưng biệt thự lộng lẫy và một cuộc hôn nhân không tình người. Cô bắt đầu lại từ đầu, bên bố mẹ, nơi có yêu thương thật sự – không cần hào nhoáng, chỉ cần trái tim.

Sau những ngày dài băn khoăn, mẹ chồng cuối cùng đã nhận ra lỗi lầm của mình. Bà hối hận vì đã quá khắt khe, quá áp đặt với con dâu, mà không nhận ra rằng con dâu cũng có những khó khăn và nỗi niềm riêng. Cảm giác đó khiến bà đau lòng, nhưng cũng là cơ hội để bà hiểu hơn về sự hy sinh và sức mạnh của con dâu.

Chồng cô, Minh, không bỏ cuộc. Anh vẫn nài nỉ cô trở lại với gia đình, hứa sẽ thay đổi và chăm sóc cô như xưa. Tuy nhiên, Linh – vợ của Minh – biết rằng trong lúc này, tình cảm không phải là tất cả. Cô cần thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Mối quan hệ không thể chỉ xây dựng bằng lời nói, mà phải bằng hành động và sự tôn trọng lẫn nhau.

Cô quyết định tập trung vào công việc, phát triển sự nghiệp của mình. Dù yêu Minh, nhưng cô hiểu rằng việc có một công việc vững chắc sẽ giúp cô tự chủ hơn, không bị coi thường, không cảm thấy mình phải nhường nhịn hay chịu đựng bất cứ điều gì nữa. Cô muốn chứng tỏ rằng mình không chỉ là một người vợ, mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, có thể tự đứng vững và làm chủ cuộc sống.

Trong những tháng tiếp theo, Linh dành nhiều thời gian cho công việc, gặt hái được những thành công nhỏ. Cô bắt đầu nhận thấy sự thay đổi trong cách đối xử của gia đình. Mọi người bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt khác, không còn coi thường hay áp đặt. Minh, dù vẫn yêu cô, cũng hiểu rằng tình yêu không thể ép buộc, và đôi khi, yêu là để người mình yêu tự do tìm kiếm hạnh phúc riêng.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/bat-ngo-den-tham-thong-gia-giau-co-bo-vua-khoc-vua-keo-con-gai-ve-nha-ngay-lap-tuc-d124255.html