Con đã cố gắng im lặng, cố gắng chịu đựng để mọi chuyện qua đi, nhưng bây giờ con thấy mình không thể chịu nổi nữa. Con cần bà – cần một người lớn tin con, bảo vệ con.
Từ ngày bố đi bước nữa với dì T., cuộc sống của con thay đổi hẳn. Dì không cho con ngồi, không cho con nằm, thậm chí nhiều hôm bắt con đứng hàng giờ, thức đến tận khuya mới cho nghỉ. Chân con tê dại, mắt hoa lên, nhưng dì vẫn quát: “Đứng thì đứng, đừng có kêu.” Mỗi lần mệt quá, con chỉ dám khóc thầm, vì nếu bị phát hiện, con sẽ bị mắng và bắt làm nhiều việc hơn.
Dì thường bắt con làm những việc quá sức: lau nhà, khuân vác đồ nặng, dọn dẹp suốt hàng giờ. Khi con xin ăn no hay uống thêm nước, dì nói con “không xứng” và chỉ cho con rất ít. Có hôm con đói đến mức choáng váng, cổ họng khô rát, nhưng con không dám xin thêm.
Những lúc con ốm, dì bảo con giả vờ để trốn việc. Có lần con sốt run bần bật, dì vẫn bắt con tắm nước lạnh. Con sợ đến mức không còn sức khóc. Con cảm thấy mình như không được phép yếu ớt, không được phép đau.
Ban đêm, con không có riêng tư. Dì không cho con đóng cửa phòng, thường xuyên đi vào, lục đồ, làm con thấy mất hết an toàn. Nhiều khi con chỉ muốn được khóc một chút, nhưng nếu bị bắt gặp, con sẽ bị quát mắng. Có lúc dì bắt con lấy áo của mình lau nước mắt dưới nền nhà, con thấy nhục nhã vô cùng.
Bà ơi, bố rất bận, lại có thêm hai em sinh đôi với dì, nên con sợ nếu kể ra, bố sẽ nghĩ con ích kỷ hay không biết nhường nhịn. Con cũng sợ dì phát hiện rồi trừng phạt con nặng hơn. Vì vậy, con im lặng, nhẫn nhịn, để gia đình khỏi xáo trộn. Nhưng im lặng quá lâu, con thấy mình kiệt sức. Con học hành sa sút, đêm mất ngủ, chẳng còn cười đùa như trước.
Hôm vừa rồi, bố kiểm tra camera trong nhà và phát hiện mọi chuyện. Bố bảo con hãy viết lại tất cả những gì con trải qua. Con đã viết thành 5 trang giấy, từng chi tiết con từng chịu đựng. Con run lắm, nhưng cũng nhẹ nhõm vì lần đầu tiên có người chịu lắng nghe con.
Con viết thư này để nhắn với bà hai điều: con cần được tin tưởng và con cần được an toàn. Con không muốn nói xấu ai, cũng không muốn gây ra chuyện lớn, chỉ mong có một góc bình yên để được ăn no, ngủ yên, được lớn lên như một đứa trẻ bình thường, và có thể được ôm, được nói rằng mình sợ mà không bị chê cười.