Ba năm trước, chồng tôi chạy theo một người đàn bà quen trên mạng, nói rằng “cô ta khiến anh thấy mình sống lại.”

Anh ta biến mất, không một đồng chu cấp, không một lời giải thích. Tuần trước, anh bất ngờ quay về. Bố anh mất, để lại căn nhà mặt đường quốc lộ. Anh đưa ra lời đề nghị quay lại. Nhưng đúng lúc tôi nghĩ mọi thứ có thể thay đổi… mẹ chồng đã tiết lộ một sự thật khiến tôi lạnh sống lưng.

Ba năm trước, chồng tôi – Hùng – vứt bỏ mẹ con tôi chỉ với một câu nói cạn tình: “Cô ta khiến anh thấy mình sống lại.” Người đàn bà đó, một người quen qua mạng, chưa từng gặp ngoài đời trước khi anh lao theo cô ta như kẻ mất trí. Anh ra đi, mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm, để lại tôi và đứa con bốn tuổi trong căn phòng trọ ẩm thấp. Anh không gọi điện. Không gửi tiền. Không một lời hỏi han. Tất cả những gì tôi nhận được là ánh mắt thương hại của hàng xóm và những lời xì xào sau lưng.

Ba năm ấy, tôi tự mình gồng gánh mọi thứ: đi làm hai công việc, vừa làm kế toán vừa bán hàng buổi tối. Có hôm mệt quá, tôi ngủ gục trên bàn mà vẫn còn ôm bài tập của con. Tôi từng nghĩ, nếu một ngày nào đó Hùng quay về, tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng đời đôi khi thích trêu ngươi.

Tuần trước, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi – lấm lem, gầy rộc, tay còn run run. Anh nói bố anh mới mất. Di sản duy nhất là căn nhà mặt đường quốc lộ rộng gần 200 mét vuông – tài sản mà cả họ bên chồng đều nhắm tới. Hùng bảo anh muốn “xây dựng lại gia đình”, muốn mẹ con tôi dọn về sống cùng anh để ổn định. Anh bảo ba năm qua anh “bị lợi dụng”, “bị lừa tiền”, “bị đá”, giờ mới nhận ra gia đình mới là điều quan trọng.

Tôi không tin. Nhưng bố anh mất thật, và căn nhà ấy là sự thật. Anh hứa sẽ sang tên một phần để “bù đắp”. Lời nói ấy làm tôi, dù căm hận, cũng dao động. Tôi không vì tiền, nhưng tôi đã quá mệt mỏi sau ba năm đơn độc.

Rồi hôm đó, mẹ chồng tôi gọi tôi về nhà bà. Bà bảo muốn nói chuyện riêng. Tôi nghĩ bà sẽ xin lỗi thay con trai, hay khuyên tôi cho anh cơ hội. Nhưng không.

Bà nhìn tôi rất lâu, ánh mắt vừa thương, vừa sợ, vừa như muốn cảnh báo. Rồi bà thở dài:
“Con đừng vội tin nó. Có chuyện này ta giấu nhiều năm nay… và ta sợ nó biết ta nói ra.”

Bà kể rằng ba tháng trước khi Hùng bỏ đi, ông nội chồng – người sở hữu căn nhà mặt đường ấy – từng viết di chúc mới, chia tài sản thành ba phần: một phần cho bố chồng, một phần cho cô em gái út, và một phần cho… tôi và con tôi, vì tôi là người chăm sóc ông trong những tháng cuối đời ông bệnh nặng.

Nhưng di chúc đó biến mất đúng ngày ông mất. Cả nhà đổ xô tìm mà không thấy. Khi ấy, không ai ngờ Hùng có liên quan. Mẹ chồng tôi run giọng:
“Ngày ông mất, ta thấy Hùng lén vào phòng ông. Khi nó bước ra… nó hoảng loạn lắm. Ta nghi di chúc đã bị nó lấy. Nhưng lúc ấy ta không dám nói.”

Tôi chết lặng.
Nếu những gì bà nói là sự thật… thì đề nghị quay lại của Hùng không phải vì hối hận.
Mà là vì tài sản đáng lẽ thuộc về mẹ con tôi.

Và đó chưa phải điều tồi tệ nhất mà mẹ chồng chuẩn bị kể

Tôi chết lặng sau lời thú nhận của mẹ chồng. Cả người như bị rút hết sức. Nhưng bà vẫn chưa nói hết. Bà nhìn quanh nhà, chắc chắn cửa đã khóa, rồi kéo tôi ngồi sát vào ghế.

“Còn một chuyện nữa… chuyện này nếu con biết, con phải thật cẩn trọng,” bà thì thầm.

Bà kể rằng một tháng trước khi ông nội mất, ông từng bảo bà rằng nếu có chuyện gì xảy ra với ông, hãy đưa bản di chúc mới cho tôi. Ông tin tôi không tham lam, và muốn tài sản được chia công bằng – nhất là khi tôi chăm sóc ông suốt gần một năm trời. “Ông coi con như con gái,” mẹ chồng nói, mắt đỏ hoe. “Ông biết mấy đứa trong họ chỉ chờ lúc ông đi.”

Nhưng di chúc biến mất đúng vào ngày ông mất. Và điều khiến tôi lạnh người là: ngay hôm đó, Hùng đột ngột đổi khóa phòng của bố mẹ chồng, nói rằng “đề phòng họ tộc vào lục lọi đồ.” Lúc ấy không ai nghi ngờ vì ai cũng rối loạn, chỉ lo lo hậu sự.

Tôi hỏi mẹ chồng tại sao bây giờ mới nói. Bà siết tay tôi, giọng nghèn nghẹn:

“Vì ta không muốn con quay lại với nó lúc nó chưa thay đổi. Ba năm nay ta lén theo dõi nó. Nó không chỉ bỏ nhà đi theo người đàn bà kia. Nó còn nợ nần. Nhiều lắm. Ta giấu chuyện này vì sợ con nghĩ cả nhà ta xấu xa… Nhưng giờ nó quay lại, lại nói muốn xây dựng gia đình…” Bà dừng lại, run rẩy: “Ta sợ nó đang nhắm đến con và số tiền từ căn nhà.”

Hóa ra, sau khi bị người đàn bà kia đá, Hùng rơi vào cảnh nợ nần do cờ bạc online và vay nóng. Chủ nợ từng tìm về tận nhà ông bà nội, nhưng vì sợ tai tiếng, mẹ chồng và bố chồng khi ấy âm thầm trả bớt để yên chuyện. Sau đó bố chồng mất, khiến khối tài sản trở nên miếng mồi béo bở.

Còn Hùng? Ba năm trời bỏ mặc con trai ruột, không gửi lấy một đồng. Vậy mà khi bố vừa mất, anh ta lập tức tìm tôi.

Tối hôm đó, tôi lái xe về mà lòng rối như tơ vò. Tôi không thể tin người từng đầu ấp tay gối với mình lại có thể toan tính như vậy. Nhưng rồi tôi nhớ ánh mắt của mẹ chồng – ánh mắt của một người vừa đau vừa bất lực.

Tôi phải đối mặt với Hùng.

Khi tôi hỏi thẳng, anh ta tỏ vẻ bị xúc phạm: “Em nghe ai nói linh tinh vậy? Anh muốn quay lại vì gia đình. Vì con.” Nhưng mắt anh ta tránh ánh nhìn của tôi, và đôi bàn tay thì không ngừng xoắn vào nhau – thói quen của anh mỗi khi nói dối.

Tôi im lặng. Và đó là lúc anh ta mất kiên nhẫn. Anh ta nói tôi “vô ơn”, rằng “anh quay về là phúc đức cho mẹ con rồi”.

Tôi đứng dậy, mở cửa, yêu cầu anh ta về.

Khi anh ta bước ra khỏi cửa, anh quay lại, gằn giọng:
“Em nghĩ em có tư cách gì giữ căn nhà đó? Không có anh, mẹ con em chẳng là gì trong cái họ này.”

Cánh cửa đóng lại, nhưng tôi vẫn nghe rõ bước chân anh đập xuống cầu thang như sấm.

Đêm ấy, tôi nằm ôm con, không ngủ được.

Mẹ chồng đã cảnh báo tôi còn một chuyện nữa. Một chuyện liên quan trực tiếp đến con trai tôi.
Nhưng bà nói sẽ chỉ kể khi tôi dứt khoát với Hùng.

Tôi nhắn bà: “Con cần biết sự thật.”

Bà trả lời ngay: “Mai con sang. Nhưng chuẩn bị tinh thần. Chuyện này… liên quan đến (tên con tôi).”

Tôi suýt đánh rơi điện thoại.

Sự thật gì có thể liên quan đến con tôi?

Và tại sao mẹ chồng phải sợ đến mức đợi tôi quyết định rồi mới dám nói?

Tôi hiểu rằng từ đây mọi thứ sẽ không còn đơn giản là chuyện sống – chết hay tài sản nữa.

Nó liên quan đến dòng máu của chính con tôi.

Sáng hôm sau, tôi đưa con sang nhà mẹ chồng. Bà bảo tôi gửi bé sang nhà hàng xóm để tiện nói chuyện. Vừa bước vào phòng khách, bà đã khóa cửa lại, kéo rèm kín mít. Tôi chưa bao giờ thấy bà căng thẳng như vậy.

“Con giữ bình tĩnh nhé,” bà mở đầu.

Tôi gật đầu, dù tay đã lạnh toát.

Bà đưa tôi một túi hồ sơ cũ, hơi ngả màu.
“Ta giữ cái này ba năm rồi. Ta không dám nói vì sợ con bị tổn thương.”

Tôi mở ra. Bên trong là phiếu xét nghiệm ADN – giữa Hùng và con trai tôi.

Tôi nghẹn họng.

Kết quả rõ ràng: 99,99% – đúng là cha con.
Vậy thì có gì ghê gớm?

Tôi nhìn mẹ chồng.

Bà thở dài, rồi kể:

Ba năm trước, khi con trai tôi gần bốn tuổi, trong họ có người tung lời đồn ác ý rằng đứa bé không giống ai bên nội. Hùng lúc đó đang chơi bời, lại dễ bị kích động, nên lén đưa con đi xét nghiệm ADN mà không nói với tôi. Kết quả chứng minh bé là con anh. Nhưng thay vì xấu hổ vì nghi ngờ vợ, Hùng lại nổi giận vì… con không giống anh.

Anh ta bị ám ảnh bởi việc “đứa nhỏ không hợp tuổi”, “khắc mệnh”, rồi nghe lời người yêu mới dụ dỗ “con đó không phải của anh đâu, giấy tờ có thể làm giả”. Anh ta tin. Và thế là anh ta bỏ mẹ con tôi đi không một lời.

Tôi run rẩy:
“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để… mẹ phải sợ đến mức này.”

Mẹ chồng gật đầu, giọng trầm xuống:

“Đúng. Vì còn chuyện thứ hai.”

Bà kể rằng một năm trước, người đàn bà Hùng chạy theo xuất hiện trước cửa nhà bà, tay bế một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi. Cô ta khẳng định đứa bé là con của Hùng, và yêu cầu nhà chồng tôi “chu cấp” hoặc “chia tài sản”. Mẹ chồng tôi hoảng, vì bố chồng tôi lúc đó bệnh nặng, không chịu nổi cú sốc nào nữa. Bà đã đưa người phụ nữ đó tiền để cô ta im lặng và đi xét nghiệm ADN.

Kết quả: đứa bé không phải con của Hùng.

Nhưng khi mẹ chồng đưa kết quả cho cô ta, người đàn bà đó cười nhạt và nói:
“Không quan trọng. Chỉ cần anh ta tin là đủ.”

Ngay tuần sau, Hùng vội vã quay về tìm tôi – đúng thời điểm bố chồng tôi chuyển nặng. Không phải vì hối lỗi. Không phải vì nhớ nhà. Mà vì… anh ta nhận ra nếu người đàn bà kia không ràng buộc được anh bằng đứa con, thì anh phải quay về để níu lấy tài sản cha để lại.

Điều khiến tôi nghẹn đi, là câu cuối cùng mẹ chồng nói:

“Con không biết đâu… nó còn định làm tờ khai nhận con chung giữa nó và người đàn bà kia để hợp thức hóa. Nếu làm được, nó có thể tranh phần tài sản với con, vì đứa bé sẽ được coi là cháu nội. Ta đã giữ tờ giấy dự định đó của nó.”

Bà đưa tôi tờ giấy nhàu nát – đúng là bản khai mẫu nhưng chưa ký.

Tôi biết mình phải làm gì.

Tối hôm đó, tôi gặp Hùng lần cuối. Tôi không khóc, cũng không trách móc. Tôi chỉ đặt trước mặt anh toàn bộ giấy xét nghiệm ADN của con tôi, của đứa bé kia, và tờ giấy mà anh định làm giả.

Anh tái mặt, chửi mẹ chồng, rồi đập bàn, dọa tôi:

“Em tưởng em đấu lại được anh à? Căn nhà đó chưa chắc thuộc về em!”

Tôi nhìn thẳng anh:
“Nhưng tòa sẽ biết anh bỏ rơi con ba năm không chu cấp. Sẽ biết anh gian dối. Sẽ biết anh toan tính lừa đảo. Anh nghĩ anh thắng được sao?”

Anh đứng bật dậy, mặt đỏ bừng vì tức. Nhưng lần này, anh không còn dọa được tôi.

Vài tuần sau, tôi và mẹ chồng cùng làm việc với luật sư để yêu cầu xem lại di chúc. Sự thật về bản di chúc bị mất dần lộ ra. Cuối cùng, phía họ hàng cũng hiểu rõ bản chất sự việc. Hùng mất quyền thừa kế vì hành vi gian dối và bỏ mặc gia đình. Căn nhà được chia đúng theo ý ông nội.

Còn tôi?

Tôi chọn rời khỏi cuộc hôn nhân ấy, không hận, chỉ… nhẹ người.

Ngày ra tòa, tôi nhìn Hùng – người từng là cả thanh xuân của tôi – giờ chỉ còn là cái bóng gục ngã vì chính lòng tham của mình.Cứu tinh cho bác nào “yếu”, phục hồi nhanh chóng ngay tại nhà!
Tôi nắm tay con trai, bước ra khỏi phòng xử án.

Ngoài kia nắng vàng, sáng như một khởi đầu mới.

CÁI KẾT ẤM LÒNG

Hôm nhận bàn giao phần tài sản theo đúng di chúc của ông nội, tôi mang theo con trai và mẹ chồng cũ. Căn nhà mặt đường rộng lớn ấy không còn khiến tôi thấy choáng ngợp hay lo sợ bị tranh giành. Tôi đứng đó, nhìn lên bầu trời trong xanh, thấy nhẹ nhõm như thể vừa đi qua một giấc mơ dài đầy tổn thương.

Mẹ chồng quay sang, khẽ nắm tay tôi:

“Ông nội con lúc còn sống thương con lắm. Giờ mọi thứ trở về đúng chỗ, ta cũng yên lòng. Con đừng nghĩ món quà này là của họ. Đây là tấm lòng của ông dành cho con và cháu.”

Tôi không kiềm được, ôm bà thật chặt. Bà – người tưởng chừng thuộc về bên “gia đình chồng” – lại chính là người đưa ánh sáng trở lại cuộc đời tôi trong những ngày đen tối nhất. Bà không biện minh cho con trai mình, không che giấu sự thật để bảo vệ danh dự gia đình, mà chọn bảo vệ mẹ con tôi – những người yếu thế nhất.

Hôm đó, tôi đưa bà về nhà mới. Con trai tôi tung tăng chạy vào sân, cười vang, còn bà vừa bước vào cửa đã chắp tay lẩm bẩm như nói với chồng mình trên cao:

“Ông ơi, cuối cùng rồi mọi thứ cũng ổn thỏa.”

Tôi dọn một căn phòng riêng rộng rãi cho bà, đặt ngay cạnh phòng của con trai tôi. Bà không đòi hỏi gì, chỉ xin một góc nhỏ để thờ ông nội. Tôi gật đầu, lòng nhẹ như mây.

Vài tháng sau, mẹ chồng dọn hẳn về ở cùng tôi. Bà phụ đưa đón cháu đi học, còn tôi mỗi tối đều nấu thêm một bữa cơm có người lớn tuổi cùng ngồi. Ngôi nhà nhỏ ngày nào chỉ có hai mẹ con, nay trở thành một gia đình thật sự – một gia đình không hoàn hảo, nhưng đầy yêu thương.

Hùng thì biến mất khỏi thành phố sau phiên tòa. Tôi nghe nói anh ta bị chủ nợ truy tìm, phải xin làm thuê ở một tỉnh xa. Tôi không vui cũng không buồn. Duyên đã hết, nghiệp đã trả, mọi thứ theo luật nhân quả rồi cũng về đúng vị trí.

Một tối, khi tôi và mẹ chồng đang rửa chén, bà bỗng nói nhỏ:

“Con à… cảm ơn con vì đã không bỏ rơi ta.”

Tôi mỉm cười:

“Con mới là người phải cảm ơn mẹ. Nếu không có mẹ, con không biết ba mẹ con sẽ đi về đâu.”

Bà nắm tay tôi, mắt ngấn nước:

“Từ giờ, ta coi con như con gái ruột. Ta hứa sẽ lo cho hai mẹ con đến hết phần đời của ta.”

Câu nói ấy, với tôi, quý hơn mọi tài sản.

Và rồi… một điều ấm áp nữa xảy ra.

Một chiều muộn, khi tôi đang đón con từ trường về, cô giáo chủ nhiệm bất ngờ gọi tôi lại. Cô kể rằng con trai tôi hôm nay đứng lên trước lớp và nói:

“Con không có ba… nhưng con có mẹ và bà nội. Hai người thương con nhiều lắm. Con không thiếu gì hết.”

Tôi ôm con vào lòng, trong ngực như có tia nắng lan ra khắp người.

Tôi từng nghĩ mất chồng là mất hết. Nhưng hóa ra, rời bỏ sai lầm lại mở ra cho tôi một cánh cửa khác – nơi có bình yên, có tình thân, có sự tử tế, có tương lai mà chính tôi và con xứng đáng được nhận.

Hôm dọn dẹp lại phòng thờ, tôi đặt lên bàn một bó hoa nhỏ, thắp nén nhang, rồi khẽ nói:

“Con cảm ơn ông… vì đã nhìn thấy những điều tốt đẹp mà chính con cũng từng quên mất ở bản thân mình.”

Ngoài hiên, nắng rơi đầy, ấm đến tận tim.

Và đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi hiểu rằng:

Hạnh phúc đôi khi không đến từ việc có đủ một gia đình, mà từ việc được ở bên đúng những người thật lòng muốn bảo vệ mình.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ba-nam-truoc-chong-toi-chay-theo-mot-nguoi-dan-ba-quen-tren-mang-noi-rang-co-ta-khien-anh-thay-minh-song-lai-d339325.html