Bà lão nhặt được 330 triệu, khi trả lại ông giám đốc nói thiếu 300 triệu và cái kết đẫm nước mắt

Bà Hiền, một người nhặt ve chai đã ngoài 70 tuổi, sống đơn độc trong căn nhà nhỏ lụp xụp ở ngoại ô thành phố. Mỗi ngày, bà đẩy chiếc xe ba gác cũ kỹ, rong ruổi khắp các con hẻm để nhặt những mẩu sắt vụn, chai nhựa, hay bất cứ thứ gì có thể bán được. Cuộc sống của bà đạm bạc, bữa cơm chỉ có rau luộc và chút cá khô, nhưng bà vẫn luôn nở nụ cười hiền hậu với mọi người.

Một buổi chiều mưa lất phất, khi đang lục lọi trong đống rác bên lề đường, bà Hiền phát hiện một chiếc túi nilon cũ kỹ, bên trong là một xấp tiền được bó chặt. Bà run run mở ra, đếm đi đếm lại, tổng cộng 330 triệu đồng – một số tiền mà bà chưa từng mơ tới trong đời. Tim bà đập thình thịch. Với số tiền này, bà có thể sửa lại căn nhà dột nát, mua thuốc chữa bệnh khớp, thậm chí còn dư để gửi về quê cho đứa cháu nội ăn học.

Nhưng rồi, bà Hiền dừng lại. “Tiền này không phải của mình,” bà tự nhủ. Bà nhớ đến những lần mất vài đồng lẻ mà lòng xót xa. Người đánh mất số tiền lớn thế này chắc hẳn đang đau khổ lắm. Không chút do dự, bà gói kỹ xấp tiền, cất vào chiếc giỏ rách, quyết định tìm cách trả lại.

Hôm sau, bà nghe người ta xì xào về một giám đốc công ty xây dựng tên Nam, người đã làm rơi túi tiền khi vội vã đi gặp đối tác. Bà Hiền tìm đến văn phòng công ty, cách nhà bà gần chục cây số. Với đôi chân đau nhức, bà đi bộ, vì tiếc tiền xe ôm. Khi đến nơi, bà rụt rè gõ cửa, tay ôm chặt chiếc giỏ.

Ông Nam, vị giám đốc khoảng 50 tuổi, đang ngồi trong phòng với vẻ mặt căng thẳng. Nghe bà Hiền trình bày, ông vội vàng kiểm tra xấp tiền. Nhưng rồi, ông cau mày, giọng lạnh lùng: “Bà nói đây là toàn bộ số tiền bà nhặt được? Túi tiền của tôi có 630 triệu, sao giờ chỉ còn 330 triệu? Bà lấy đi đâu 300 triệu còn lại?”

Bà Hiền sững sờ, miệng lắp bắp: “Tôi… tôi nhặt được có từng này thôi, thưa ông. Tôi không lấy gì cả, tôi thề!” Nhưng ông Nam không tin. Ông gọi bảo vệ, yêu cầu lập biên bản và đe dọa sẽ báo công an. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, có người nhìn bà với ánh mắt nghi ngờ, có người thương cảm nhưng không dám lên tiếng.

Bà Hiền đứng đó, đôi mắt mờ đục rưng rưng. Bà không sợ bị bắt, nhưng cái cảm giác bị nghi oan khiến tim bà nhói đau. Bao năm nhặt ve chai, bà chưa từng lấy một món đồ nào không phải của mình. Vậy mà giờ đây, lòng tốt của bà lại bị nghi ngờ. Bà cúi đầu, lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng, lòng nặng trĩu.

Tin tức về bà Hiền nhanh chóng lan ra. Một số người trong khu phố, vốn quen biết bà, bắt đầu lên tiếng. Họ kể về sự thật thà của bà, về những lần bà trả lại ví tiền hay điện thoại nhặt được, dù bản thân nghèo khó. Câu chuyện đến tai một nhà báo trẻ tên Lan, người quyết định tìm hiểu sự thật.

Lan tìm gặp bà Hiền, lắng nghe câu chuyện từ chính miệng bà. Cô còn đến công ty của ông Nam, đặt câu hỏi về số tiền bị mất. Qua điều tra, Lan phát hiện một chi tiết bất thường: người lái xe của ông Nam, anh Tài, đã hành động kỳ lạ ngay sau vụ mất tiền. Cô âm thầm theo dõi và phát hiện Tài đã tiêu xài hoang phí, mua sắm những món đồ đắt tiền mà lương của anh ta không thể kham nổi.

Dưới áp lực từ dư luận và bằng chứng mà Lan đưa ra, Tài cuối cùng thú nhận. Hóa ra, anh ta đã lấy 300 triệu từ túi tiền trước khi bà Hiền nhặt được phần còn lại. Anh ta nghĩ sẽ không ai phát hiện, và khi bà Hiền bị nghi ngờ, anh càng im lặng để đổ lỗi cho bà.

Sự thật được phơi bày. Ông Nam, sau khi biết mình đã hiểu lầm bà Hiền, cảm thấy ân hận vô cùng. Ông tìm đến căn nhà nhỏ của bà, mang theo số tiền 330 triệu mà bà đã trả lại, cùng một khoản tiền lớn hơn để xin lỗi. Nhưng bà Hiền từ chối nhận. “Tôi chỉ muốn trả lại những gì không phải của mình,” bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Ông Nam không nỡ, quyết định dùng số tiền đó để sửa lại căn nhà cho bà, đồng thời hỗ trợ học phí cho cháu nội bà Hiền. Ông còn mời bà đến công ty, trước mặt toàn thể nhân viên, ông cúi đầu xin lỗi và kể lại câu chuyện về lòng trung thực của bà. Cả căn phòng lặng đi, rồi vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Nhiều người không kìm được nước mắt.

Câu chuyện về bà Hiền lan rộng, trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người. Một quỹ từ thiện được thành lập, lấy tên bà, để giúp đỡ những người nhặt ve chai và người nghèo trong thành phố. Bà Hiền, dù vẫn sống giản dị, giờ đây được mọi người kính trọng như một biểu tượng của lòng trung thực và nhân ái.

Trong một buổi chiều yên bình, bà Hiền ngồi trước hiên nhà, nhìn những đứa trẻ trong xóm chơi đùa. Một cô bé chạy đến, tặng bà một bông hoa nhỏ. Bà mỉm cười, đôi mắt lấp lánh. Bà không có nhiều tiền, nhưng bà có một trái tim giàu có, và đó là điều quý giá nhất.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh bà Hiền đẩy chiếc xe ba gác cũ, bước đi dưới ánh hoàng hôn. Tiếng xe kêu lạch cạch hòa cùng tiếng cười của lũ trẻ, như một bản nhạc giản dị về lòng tốt và niềm tin vào con người.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ba-lao-nhat-duoc-330-trieu-khi-tra-lai-ong-giam-doc-noi-thieu-300-trieu-va-cai-ket-dam-nuoc-mat-d278692.html