Bà lão nghèo nhất xóm nhặt được 300 triệu, lúc đem trả lại ông chủ nói ‘thiếu’ tận 100 triệu nữa

Chiều hôm ấy, mưa lất phất rơi. Trong lúc lom khom lục tìm ve chai bên lề đường, bà Hiền bỗng thấy một chiếc túi nilon cũ, nhàu nhĩ. Bên trong, một xấp tiền dày cộp được buộc chặt. Bà run run mở ra, đếm đi đếm lại — tổng cộng 300 triệu đồng. Số tiền mà cả đời bà chưa từng dám mơ.

Với ngần ấy, bà có thể lợp lại mái nhà dột, mua thuốc trị bệnh khớp, thậm chí gửi về quê phụ cháu nội ăn học. Nhưng rồi bà dừng lại. “Tiền này không phải của mình,” bà tự nhủ. Bà nhớ đến cảm giác mất mấy đồng lẻ cũng xót xa, huống chi ai đó làm rơi một khoản lớn thế này, hẳn đang khổ sở lắm. Không đắn đo, bà gói lại, bỏ vào chiếc giỏ rách, quyết tìm cách trả lại.

Hôm sau, bà nghe tin đồn: ông Nam – giám đốc một công ty xây dựng – đánh rơi túi tiền khi vội đi gặp đối tác. Nhà ông cách gần chục cây số. Đôi chân đau nhức, nhưng bà vẫn đi bộ để tiết kiệm tiền xe ôm.

Khi gặp ông Nam, bà rụt rè trao lại xấp tiền. Ông vội kiểm tra, rồi cau mày:

– Chỉ 300 triệu? Túi của tôi có 400 triệu, số còn lại đâu?

Bà sững sờ, lắp bắp:

– Tôi chỉ nhặt được bấy nhiêu… tôi thề không lấy gì cả.

Nhưng ông không tin, còn gọi bảo vệ lập biên bản, dọa báo công an. Người xung quanh bắt đầu xì xào. Có ánh mắt nghi ngờ, có ánh mắt thương cảm. Bà Hiền đứng lặng, mắt rưng rưng. Cả đời nhặt ve chai, bà chưa bao giờ lấy một món không phải của mình, vậy mà giờ đây…

Tin tức lan ra. Hàng xóm lên tiếng bênh vực, kể về sự thật thà của bà. Câu chuyện đến tai Lan – một nữ phóng viên trẻ. Lan tìm gặp bà, nghe bà kể, rồi đến công ty ông Nam để hỏi rõ. Trong quá trình tìm hiểu, cô phát hiện người lái xe của ông – anh Tài – có dấu hiệu bất thường: tiêu xài phung phí, mua đồ xa xỉ.

Lan âm thầm thu thập bằng chứng. Cuối cùng, dưới áp lực dư luận, Tài thừa nhận đã lấy 100 triệu trước khi bà Hiền nhặt được phần còn lại. Khi bà bị nghi ngờ, anh ta im lặng để thoát tội.

Sự thật sáng tỏ.

Ba ngày sau, sáng sớm tinh mơ, mọi người nghe tiếng động ầm ầm trước ngõ nhà bà Tư. Khi chạy ra, ai nấy đều há hốc mồm: trước sân là 10 chiếc ô tô bóng loáng. Một người đàn ông mặc vest bước xuống, rưng rưng nói… Đó chính là ông Nam ân hận, tìm đến nhà bà, mang theo một khoản tiền  để xin lỗi. Bà từ chối:

– Tôi chỉ trả lại những gì không phải của mình.

Không muốn bà thiệt thòi, ông quyết định dùng tiền sửa lại căn nhà và lo học phí cho cháu nội bà. Tại công ty, trước toàn thể nhân viên, ông kể lại câu chuyện và cúi đầu xin lỗi. Cả phòng lặng đi, rồi vang lên những tràng vỗ tay, nhiều người rơi nước mắt.

Câu chuyện về bà Hiền lan rộng, truyền cảm hứng khắp nơi. Một quỹ từ thiện mang tên bà ra đời, giúp đỡ những người nhặt ve chai và người nghèo. Bà vẫn sống giản dị, nhưng trong mắt mọi người, bà là biểu tượng của lòng trung thực và nhân ái.

Một buổi chiều, bà ngồi trước hiên, nhìn lũ trẻ chơi đùa. Một bé gái chạy đến, tặng bà bông hoa nhỏ. Bà mỉm cười, đôi mắt lấp lánh. Bà chẳng có nhiều tiền, nhưng trái tim bà giàu có hơn bất cứ ai.

Ngồi tựa lưng vào hiên nhà, bà Hiền chậm rãi nói với đám trẻ tụ tập quanh mình:

“Tiền bạc mất đi còn kiếm lại được, nhưng danh dự và lòng tin mất rồi thì cả đời khó lấy lại. Làm người, điều quan trọng không phải là giàu có đến đâu, mà là khi nhắm mắt xuôi tay, có thể ngẩng mặt với đời, không hổ thẹn với lương tâm.”

Bà dừng lại, ánh mắt hiền từ nhìn xa xăm:

“Lòng tốt giống như hạt giống, gieo xuống hôm nay, có thể chưa thấy nảy mầm ngay, nhưng một ngày nào đó, nó sẽ nở thành bông hoa đẹp trong lòng ai đó. Và rồi, chính hoa ấy sẽ sưởi ấm lại trái tim mình.”

Câu chuyện của bà trở thành lời nhắc cho bao người: Của cải có thể mua được nhiều thứ, nhưng không mua được sự tôn trọng. Người sống lương thiện có thể thiệt thòi trước mắt, nhưng sẽ giàu có cả một đời về nhân cách và phúc đức.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/ba-lao-ngheo-nhat-xom-nhat-duoc-300-trieu-luc-dem-tra-lai-ong-chu-noi-thieu-tan-100-trieu-nua-d316350.html