Gia đình tôi ròng rã nhiều năm tìm kiếm. Ảnh của anh được in dán khắp nơi, bố tôi thậm chí đi khắp các tỉnh lân cận, hỏi han ở những làng trẻ mồ côi. Nhưng tuyệt nhiên, không một manh mối.
Mẹ tôi khóc đến mờ mắt, đêm nào cũng ngồi trước bàn thờ khấn nguyện, gọi tên con. Bố tôi thì cắm cúi làm việc, nhưng ai cũng thấy ông già đi trông thấy. Cả nhà sống trong sự mất mát không bao giờ nguôi.
Ba mươi năm trôi qua… mái tóc cha đã bạc, lưng mẹ đã còng, ai cũng nghĩ rằng anh không còn trên đời này nữa.
Ấy vậy mà một buổi chiều, cả xóm bàng hoàng khi thấy chiếc xe sang trọng dừng trước cổng nhà. Cửa xe mở, một người đàn ông chững chạc bước xuống. Gương mặt ấy có nhiều nét lạ, nhưng trong ánh mắt, dáng mũi, nụ cười vẫn thấp thoáng hình bóng đứa trẻ năm xưa. Tôi ngẩn ngơ, còn mẹ tôi vừa nhìn đã òa khóc, run rẩy thốt lên:
– “Con… con tôi!”
Anh tiến vào nhà, cúi đầu chào rồi đặt lên bàn ba cuốn sổ đỏ. Giọng anh nghẹn lại:
– “Ngày xưa, để đi tìm con, bố mẹ đã bán đi ba mảnh đất quý giá nhất. Con biết điều đó từ những mẩu chuyện người ta kể lại. Hôm nay, con đã chuộc về đủ cả ba mảnh đất ấy. Đây là món nợ lòng con trả cho cha mẹ.”
Mọi người chết lặng. Bố tôi gục xuống ghế, nước mắt lã chã, còn mẹ thì ôm chặt lấy anh trai, khóc không thành lời.
Anh kể rằng, sau khi bị lạc chợ hôm ấy, anh được một gia đình giàu có ở thành phố bắt gặp và đưa về nuôi. Họ làm ăn kinh doanh lớn, coi anh như con ruột, cho ăn học đàng hoàng. Dần dần, anh nối nghiệp họ, trở thành một người đàn ông thành đạt.
– “Con mang ơn gia đình nuôi, nhưng họ luôn nhắc rằng: ‘Cha mẹ sinh thành mới là gốc rễ. Nếu có thể, con phải tìm lại họ, báo đáp mới trọn đạo làm người.’ Chính nhờ vậy, con mới kiên trì tìm, và nay con đã trở về.”
Nghe đến đây, cả nhà tôi òa khóc. Bao năm mong đợi, bao giọt nước mắt, bao lời khấn nguyện… cuối cùng đã hóa thành ngày đoàn tụ. Anh trai không chỉ trở về bằng xương bằng thịt, mà còn mang cả tấm lòng hiếu nghĩa khiến ai chứng kiến cũng rưng rưng.
Buổi chiều hôm ấy, ánh hoàng hôn phủ xuống mái nhà cũ, nhưng trong lòng mọi người, đó là buổi bình minh của hạnh phúc – thứ hạnh phúc được đánh đổi bằng 30 năm chờ đợi và niềm tin không bao giờ lụi tàn.