Năm nay tôi đã 61 tuổi, từng có một cuộc hôn nhân viên mãn. Vợ chồng tôi mở cửa hàng kinh doanh ở thành phố, công việc làm ăn khá phát đạt nên nhà tôi cũng thuộc dạng có của ăn của để. Vợ chồng tôi chỉ có một cô con gái, con bé cũng đã lấy chồng. Sau khi kết hôn, thấy vợ chồng con gái hạnh phúc hòa thuận, tôi và vợ rất vui mừng, thầm nghĩ cuộc đời chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Thế nhưng, cuộc đời mà, đâu ai biết trước. 6 năm trước, vợ tôi qua đời vì UT vú. Cú sốc đó khiến tôi suy sụp, chẳng còn tâm trí đâu mà tiếp tục công việc. Tôi giao hết việc kinh doanh lại cho con gái và con rể.
Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ ổn. Tôi rủ vài người bạn thân đi du lịch, tìm niềm vui trong những chuyến đi. Nhưng được vài lần thì dịch bệnh xảy ra, tôi buộc phải ở nhà. Quanh quẩn một mình trong căn nhà trống trải, tôi thấy mình như muốn trầm cảm. Con gái thấy không ổn nên khuyên tôi nên tìm người bạn đời mới để ông bà có thể chăm sóc lẫn nhau, tâm sự với nhau những điều trong lòng. Không chịu được cảm giác một mình, tôi cũng đồng ý và hứa với con gái rằng sẽ thử tìm đối tượng để tìm hiểu.
Con gái tôi nhờ trung tâm mai mối, sắp xếp cho tôi vài buổi xem mắt. Thế nhưng tất cả những đó đều chẳng đi đến đâu, người thì tính cách không phù hợp, người thì mở miệng ra đã nhắc chuyện tiền bạc khiến tôi rất khó chịu. Vài lần như vậy, tôi nghĩ chắc duyên chưa tới, thôi thì cứ để mọi chuyện tự nhiên, cái gì đến rồi sẽ đến.
Và quả thật, số phận thực sự là điều kỳ diệu.
Một ngày cách đây nửa năm, tôi về tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn học cũ mà đã lâu không gặp. Mấy chục năm mất liên lạc, mãi 3 năm trước mới gặp lại nhau, thế nên khi nhận được lời mời, tôi vui vẻ bắt xe đến nhà người bạn đó. Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy một gương mặt vừa lạ vừa quen. Cô ấy cũng đang nhìn về phía tôi. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai chúng tôi đều bất ngờ tới mức điếng người. Bao nhiêu kỷ niệm thời còn son cứ thế ùa về.
Cô ấy là Thư, là mối tình đầu của tôi, kém tôi 3 tuổi. Chúng tôi cùng quê nhưng khác làng. Hồi trẻ cô ấy rất xinh đẹp, có nhiều người thích nhưng cô ấy lại chọn tôi. Lúc đó, vì gia đình đều rất nghèo, bố mẹ cô ấy muốn con gái được đổi đời nên ngăn cấm không cho lấy tôi. Sau đó cô ấy kết hôn với một người đàn ông trên thị trấn, cũng từ đó chúng tôi mất liên lạc.
Mặc dù chúng tôi đã không gặp nhau mấy chục năm nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra Thư. Cô ấy mỉm cười: “Lâu không gặp, dạo này anh khỏe không?”
Sau khi trò chuyện với cô ấy nhiều hơn, tôi biết Thư ly hôn cách đây 20 năm và có một cậu con trai đã lập gia đình. Trước khi nghỉ hưu, cô ấy dạy tại một trường tiểu học ở cùng thành phố nơi tôi sống, vậy mà chúng tôi chưa từng gặp nhau bao giờ. Hóa ra, hôn nhân của Thư rất ngắn ngủi, sau khi con trai chào đời, chồng cô ấy ngoại tình với vợ người khác, còn thường xuyên bạo lực vợ con.
Lúc đó, việc ly hôn là một điều vô cùng xấu hổ. Gia đình cô ấy cho rằng điều đó như bôi tro trát trấu vào mặt, không chịu nhận mẹ con Thư nên cô ấy quyết tâm đưa con lên thành phố tìm việc. Sau đó, Thư trở thành giáo viên tiểu học, một mình nuôi con. Con trai Thư lấy vợ và đang sinh sống ở một tỉnh khác.
Sau buổi gặp mặt định mệnh ấy, chúng tôi có trò chuyện và gặp nhau thêm một số lần. Rồi tôi ngỏ lời muốn nối lại với Thư, tôi muốn cùng cô ấy bầu bạn tuổi về già. Thu im lặng rất lâu rồi từ chối tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi lý do, Thư ngập ngừng rồi đáp: “Em…em không còn là một người phụ nữ nguyên vẹn nữa”.
Nhưng tôi gạt đi, tôi nói rằng chỉ muốn ở bên cô ấy, còn những cái khác tôi không quan tâm. Cuối cùng cô ấy mỉm cười gật đầu với tôi trong nước mắt và đồng ý lấy tôi.
Sau đó, chúng tôi đều hỏi ý kiến các con. Cả con gái tôi và con trai Thư đều rất ủng hộ, chúng nói không thể ở bên cạnh bố mẹ nên chúng tôi có thể chăm sóc nhau khiến chúng yên tâm làm việc.
Ngày kết hôn, tôi và Thư chỉ làm một bữa cơm thân mật mời con cái trong gia đình đến chung vui. Đêm tân hôn, trong ánh đèn ấm áp, tôi đưa tay tháo cúc áo của Thư. Chiếc áo rơi xuống, tôi giật mình. Tôi thấy ngực trái của cô ấy dày đặc những vết khâu.
Tôi sốc đến mức không thể nói được. Trong phút chốc, tôi tự hỏi vết sẹo này đau đớn đến mức nào, tại sao Thư lại phải chịu đựng điều đó? Lúc này, gương mặt Thư tràn ngập nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em nói rồi, em không còn nguyên vẹn nữa…”.
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, tôi ôm cô ấy và nói: “Không sao đâu, chỉ là anh hơi bất ngờ thôi. Chuyện gì đã xảy ra với em, em mắc bệnh gì sao?”
Ảnh minh họa
Hóa ra Thư từng được chẩn đoán mắc bệnh UT vú – căn bệnh quái ác đã cướp đi người vợ quá cố của tôi. Thư phát hiện bệnh cách đây 6 năm, rất may là được phát hiện sớm nhưng vẫn phải cắt bỏ một bên. Cô đã đi khám định kỳ 6 năm nay và may mắn không hề tái phát. Nhưng vì thiếu một bên ngực nên Thư dần trở nên tự ti. Bác sĩ và gia đình đã động viên Thư nhiều lần rằng còn sống mới là điều quan trọng nhất.
Vì thế, khi nghe tôi nói muốn nối lại quan hệ với cô ấy vào ngày hôm đó, Thư đã đấu tranh nội tâm rất lâu, sợ tôi sẽ không thích cô ấy. Ban đầu Thư muốn giải thích với tôi nhưng tôi đã ngắt lời khiến Thư ngại không dám mở lời nữa.
Nghe xong những lời cô ấy nói, tôi bật khóc. Thư nhìn tôi và nói: “Nếu anh thấy phiền và không thể chấp nhận thì em có thể rời đi ngay bây giờ và làm thủ tục ly hôn vào ngày mai”.
Tôi nắm lấy tay Thư, khẳng định không bao giờ có chuyện đó. Tôi đã hứa với Thư và con trai cô ấy rằng sẽ chăm sóc Thư và bầu bạn cùng cô ấy, tôi nhất định sẽ làm được. Với cái tuổi của chúng tôi bây giờ, có được sức khoẻ là vui lắm rồi, chút khiếm khuyết trên cơ thể nào có đáng gì?
Bây giờ, chúng tôi sống rất hạnh phúc, cùng nhau đi bộ mỗi ngày, cùng nhau đọc báo, cùng nhau mua đồ và nấu ăn, cùng nhau trò chuyện. Mong rằng cuộc sống này sẽ kéo dài thật lâu, vậy là tôi đủ mãn nguyện rồi.