Trước lúc ra đi, mẹ chồng để lại di chúc giao toàn bộ tài sản chính là 2 căn nhà cho tôi và con trai. Nghe tin, tôi sững sờ, chẳng hiểu sao bà lại chọn hai mẹ con tôi thay vì trao lại tài sản cho cho chồng tôi.
Hồi trước, khi tôi chuẩn bị lấy chồng, bố mẹ khuyên hết lời. bố mẹ lo lắng con gái Lấy chồng xa sẽ khổ lắm, sau này gặp chuyện chẳng ai bên cạnh giúp đỡ. Hơn nữa, chồng sắp cưới tôi còn là dân công trình, thường xuyên phải đi xây, nay đây mai đó.
Lúc ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần hai vợ chồng chung sức đồng lòng, chỉ cần có tình yêu thì khó khăn nào cũng sẽ vượt qua được. Nhưng khi cưới rồi, tôi mới dần thấm thía những lời bố mẹ nói trước đó.
Sau đám cưới chưa đầy một tháng, chồng phải đi làm xa. Còn tôi, vì sức khỏe yếu và đang mang thai, nên ở lại nhà chồng chờ ngày sinh nở. Cuộc sống mới nơi đất khách trôi qua chậm chạp, những ngày dài đằng đẵng khiến tôi thấy cô đơn vô cùng.
Tôi đặt hết hy vọng vào đứa con sắp chào đời, mong rằng khi có con, cuộc sống sẽ bớt buồn hơn. Nhưng đời chẳng ai ngờ trước được, mẹ chồng tôi gặp tai nạn và phải nằm liệt giường ngay trước khi tôi sinh. Chồng tôi đành tạm gác công việc để trở về chăm mẹ, còn tôi thì gồng gánh mọi việc trong nhà.
Bác sĩ chẩn đoán, tình trạng của mẹ chồng tôi không thể chữa trị được nữa và bà sẽ phải nằm liệt giường đến cuối đời. Nghe tin sét đánh này, mẹ chồng vô cùng suy sụp.
Bố chồng tôi qua đời sớm, một mình bà nuôi chồng tôi khôn lớn. Bà phải làm đủ nghề, giờ đây ở những năm tháng cuối đời lại phải nằm liệt giường, sao không đau đớn, suy sụp được cơ chứ?
Thời điểm ấy, chồng ở nhà chăm sóc mẹ. Khi tôi sinh con, cũng chính một tay anh chăm sóc. Tới khi con đã biết bò và ngồi, chồng lại ra ngoài làm việc để kiếm tiền mưu sinh.
Khi tôi sinh con, chồng là người chăm sóc cho hai mẹ con. Nhưng rồi anh phải quay lại với công việc để kiếm tiền lo cho gia đình. Còn tôi, một mình ở nhà vừa chăm con, vừa lo cho mẹ chồng. Những ngày ấy, tôi làm việc quần quật từ sáng đến tối, gần như chẳng có giây phút nào ngơi nghỉ. Đôi khi quá mệt mỏi, tôi đã khóc, cảm thấy cuộc sống quá khắc nghiệt với mình.
Chồng tôi đi làm cả năm, chỉ về nhà 2 – 3 lần. Dù vậy, anh vẫn gửi tiền đều đặn. Nhìn điều kiện kinh tế gia đình tốt lên, tôi tự động viên mình cố gắng thêm một chút, mong ngày cả nhà được đoàn tụ.
Cách đây không lâu, mẹ chồng tôi đã qua đời sau 6 năm nằm liệt giường. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà di chúc để lại cho tôi và con trai 2 căn nhà, đó là toàn bộ tài sản của bà. Tôi sững sờ, không hiểu tại sao bà lại giao toàn bộ tài sản cho hai mẹ con tôi thay vì đưa cho chồng tôi.
Dường như hiểu được tôi đang nghĩ điều gì, những giây phút cuối đời mẹ chồng đã nắm tay tôi giải thích:
– Nếu không có con, mẹ không biết sẽ phải vượt qua những năm tháng này như thế nào nữa. Con xứng đáng được nhận 2 căn nhà đó. Ngoài ra, hai căn nhà đó cũng là sự bù đắp dành cho hai mẹ con con.
Mẹ có lỗi với con. Mẹ biết thằng Quân ngoại tình, có con riêng bên ngoài nhưng mẹ vẫn giúp nó che giấu con. Bởi mẹ sợ, một khi nói ra chuyện này con sẽ bỏ rơi mẹ. Mẹ xin lỗi con.
Tai tôi ù đi khi nghe những lời mẹ chồng nói. Quân là tên chồng tôi, anh ngoại tình và đã có con riêng ư? Anh đã lừa dối tôi bao năm qua, vậy mà tôi không hề hay biết.
Tôi chết lặng trước thông tin này, nhất thời không thốt nên lời. Sau đó, mẹ chồng lại khuyên tôi ly hôn:
– Con hãy ly hôn rồi làm lại cuộc đời. Con xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, gặp được người đàn ông tốt hơn.
Tôi nghẹn ngào, trốn vào một góc mà khóc. Ngày mẹ chồng qua đời, chồng đã dẫn người tình của anh và con của hai người về dự đám tang. Tuy nhiên, anh vẫn không chịu ký đơn ly hôn vì không chấp nhận được việc mẹ chồng để lại toàn bộ tài sản cho tôi.
Anh ta yêu cầu, chỉ khi tôi để lại một căn nhà thì anh ta mới ký đơn. Mọi thứ ập đến quá bất ngờ khiến tôi rối bời. Theo mọi người, tôi nên làm gì bây giờ?