22 tuổi đồng ý cưới ông lão U70 để trả nợ cho người yêu. Ai ngờ đêm tân hôn diễn ra quá kinh hoàng khi cô biết sự thật phía sau 

Linh nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần đối mặt với lão già mà cô đã bán cả tương lai để gả cho. Nhưng rồi, một mùi hương quen thuộc.

Mây đen giăng kín bầu trời, gió hun hút rít qua những tán cây tạo thành những âm thanh ai oán như tiếng khóc than của số phận. Trong căn phòng nhỏ, Linh đứng lặng trước tấm gương, đôi mắt vô hồn nhìn bộ váy cưới đỏ thắm được may vội vã trong ba ngày.

Cô chỉ mới 22 tuổi, đáng lẽ đây phải là thời gian để mơ về những chuyến đi xa, về một đám cưới tràn ngập yêu thương với người đàn ông cô yêu. Nhưng thực tế lại cay nghiệt hơn nhiều. Chỉ sau một đêm, cô buộc phải trở thành vợ của ông Hùng – một lão già U70, giàu có nhưng keo kiệt nhất vùng. Tất cả chỉ vì món nợ 500 triệu mà Tuấn – người yêu thanh mai trúc mã của cô đã vay để cứu công ty gia đình khỏi phá sản.

Cô nhớ rõ cái đêm định mệnh ấy, khi Tuấn quỳ trước mặt cô, nước mắt rơi từng giọt trên gương mặt hốc hác.

“Anh không còn cách nào khác, Linh ơi… Nếu em không đồng ý, cả nhà anh sẽ ra đường, mẹ anh sẽ không sống nổi mất…”

Linh cắn chặt môi, tim đau đến nghẹt thở. Cô không muốn, không cam lòng, nhưng cô yêu Tuấn nên không thể nhìn anh mất tất cả. Vì vậy cô đã gật đầu.

Ngày cưới diễn ra chóng vánh. Ông Hùng gương mặt nhăn nheo với nụ cười nham nhở, nắm chặt tay Linh bước vào lễ đường. Xung quanh, người ta xì xào, kẻ thương cảm, người chế giễu. Nhưng cô chẳng còn tâm trí để lắng nghe, chỉ mong mọi thứ kết thúc thật nhanh. Đêm tân hôn Linh ngồi bất động trên chiếc giường lớn trong căn phòng xa lạ, đôi tay lạnh ngắt siết chặt vạt áo. Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, từng giọt, từng giọt, như đếm ngược đến khoảnh khắc kinh hoàng cô sắp phải đối mặt. 

Cánh cửa phòng tắm bật mở, Linh nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần. Nhưng một mùi hương quen thuộc bất ngờ thoảng qua – mùi nước hoa cô từng chọn cho Tuấn vào sinh nhật năm ngoái. Cô giật mình mở mắt. Trước mặt cô không phải ông Hùng, mà là Tuấn. Tuấn đứng đó, vẫn dáng vẻ thân thuộc, mái tóc còn ướt, ánh mắt sáng lên một tia khó đoán. Linh sững sờ, lắp bắp, “Tuấn… Sao anh…?”

Tim cô đập loạn nhịp. Chuyện gì đang xảy ra? Đây là trò đùa gì vậy? Tuấn bước đến, quỳ xuống trước mặt cô, nhưng lần này không còn nước mắt. Anh cầm lấy tay cô, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn.

“Anh xin lỗi vì đã để em chịu đựng chuyện này. Ông Hùng không có thật, tất cả là kế hoạch của anh.”

Linh chết sững. Cô nhìn Tuấn, cảm giác như cả thế giới xung quanh bỗng chao đảo. “Kế hoạch gì? Anh đang nói cái quái gì vậy?” Tuấn thở dài, ánh mắt có chút hối lỗi nhưng vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.

“Công ty phá sản là thật nhưng món nợ không lớn đến vậy. Anh biết em sẽ không bao giờ để anh rơi vào đường cùng nên anh dựng lên câu chuyện về ông Hùng, thuê người đóng giả lão và tổ chức đám cưới này… là để thử lòng em.”

Linh sững sờ, không tin vào tai mình.

“Thử lòng?” – Cô lặp lại như một kẻ mất trí, rồi bất chợt bật cười, tiếng cười run rẩy, nghẹn ứ trong cổ họng. “Anh lừa tôi, đẩy tôi vào địa ngục này chỉ để xem tôi yêu anh đến đâu?”

Tuấn im lặng. Nhưng rồi, anh nhìn cô, ánh mắt đã không còn sự dịu dàng mà cô từng yêu. Giọng anh trầm xuống, lạnh lẽo đến rợn người.

“Không chỉ vậy. Anh cần em ký giấy chuyển nhượng mảnh đất của bố mẹ em. Anh đã để sẵn trong túi áo cưới của em. Chỉ cần em ký, chúng ta sẽ có tất cả.”

Linh sững sờ. Cô đưa tay vào túi áo, ngón tay run rẩy chạm vào xấp giấy tờ. Đúng là có thật. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Hóa ra, người đàn ông cô yêu hơn cả sinh mệnh, người mà cô sẵn sàng đánh đổi cả đời mình để cứu giúp… lại chỉ coi cô là một con cờ trong ván bài của anh ta. Ngoài trời, gió vẫn rít qua từng cành cây nhưng giờ đây, nó không còn là tiếng thở dài của số phận nữa mà là lời cảnh báo mà cô đã ngu ngốc bỏ qua từ lâu.

Linh hít sâu một hơi, gạt nước mắt, nhìn thẳng vào mắt Tuấn.

“Anh muốn mảnh đất này?” – Cô chậm rãi lên tiếng, từng chữ rõ ràng. 

Nói rồi cô giật xấp giấy ra khỏi túi, dứt khoát xé nát trước mặt Tuấn. Những mảnh giấy trắng rơi lả tả xuống nền nhà, như những mảnh vỡ trong lòng cô. Tuấn trân trối nhìn cô, không nói nên lời. Linh nhìn anh lần cuối, rồi đứng dậy, rời khỏi căn phòng.

Chia sẻ bài viết:

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ Copy link

Link bài gốc

Copy Link
https://sohuutritue.net.vn/22-tuoi-dong-y-cuoi-ong-lao-u70-de-tra-no-cho-nguoi-yeu-ai-ngo-dem-tan-hon-dien-ra-qua-kinh-hoang-khi-co-biet-su-that-phia-sau-d269846.html