10 năm trước, tôi đón mẹ lên thành phố sống cùng vợ chồng mình. Lúc đó, mẹ đã 70 tuổi, sức khỏe yếu lại ở một mình dưới quê. Hai em trai tôi thì đang trong giai đoạn khởi nghiệp, công việc bận rộn nên không thể thường xuyên chăm sóc mẹ.
Ở quê, mẹ tôi có căn nhà cũ 100 mét vuông và 2 mẫu đất. Không ngờ năm nay khu vực đó được quy hoạch làm đường cao tốc nên được đền bù khoảng khoảng 3 – 4 tỷ đồng. Chuyện lớn như vậy, nhưng mẹ và hai em trai tôi không hề hé răng nói với vợ chồng tôi nửa lời. Cả ba chỉ lặng lẽ xử lý mọi chuyện qua điện thoại.
Ngày mọi chuyện xử lý xong xuôi, hai em trai tôi giả vờ lên thăm mẹ nhưng thực chất là mang giấy tờ đến để mẹ ký nhận tiền. Tôi vô tình nghe được đoạn hội thoại giữa mẹ và hai em trai mà không khỏi điếng người.
“Các con chia nhau và cầm lấy toàn bộ số tiền đền bù đó. Con trai mới là người thừa kế trong nhà, con gái đi lấy chồng đã là con nhà người ta rồi” – mẹ tôi thủ thỉ với hai em trai rồi dứt khoát ký giấy đồng ý cho các em kế thừa toàn bộ tài sản.
Vào khoảnh khắc nghe được lời mà mẹ nói, tôi không khỏi tủi thân khi mẹ nói mình là “người ngoài”.
Tôi sững người, tay cầm chiếc thìa canh mà lòng lạnh toát. Trong phút chốc, nước mắt tôi rưng rưng. “Con gái đi lấy chồng là người ngoài…” – câu nói ấy như một nhát dao cứa sâu vào lòng tôi. Suốt 10 năm qua, tôi đã hết lòng phụng dưỡng mẹ, vậy mà trong mắt bà, tôi lại chẳng có chỗ đứng nào cả.
Những ngày sau đó, tôi chẳng thể nào ngủ yên. Lời mẹ nói cứ văng vẳng bên tai, khiến tôi day dứt mãi. Tôi không phải người tham tiền, tôi cũng chẳng cần đòi hỏi mẹ phải chia tài sản cho mình, nhưng điều khiến tôi đau lòng là sự bất công trong tình cảm. Mẹ đã coi hai em trai là “con trai của bà” còn tôi, đứa con gái cả, lại như người dưng nước lã.
Hai em trai tôi sống ở cùng một khu chung cư. Em trai thứ hai mở cửa thấy chúng tôi thì cằn nhằn: “Chị, sao đến mà không báo trước, để em còn đi chợ.”
Tôi đáp: “Em hỏi mẹ muốn ăn gì thì đi mua, vợ chồng chị còn có việc gấp, không ăn cơm ở nhà.”
Vậy là, sau khi dìu mẹ vào nhà, tôi cùng chồng rời đi. Ra khỏi nhà em, tôi bảo chồng lái xe thẳng lên cao tốc, không ngoảnh đầu lại mà về thành phố.
Khoảng 4 giờ chiều, mẹ tôi ngủ dậy gọi điện hỏi chúng tôi xong việc chưa, khi nào quay lại đón bà. Tôi nói thẳng: “Chúng con đã về thành phố rồi, tạm thời sẽ không quay lại đón mẹ. Mẹ cứ yên tâm dưỡng lão ở nhà các em.”
Mẹ tôi khó hiểu hỏi: “Con gái, chuyện gì vậy? Lúc đến vẫn bình thường, sao tự dưng lại để mẹ ở nhà các em?”
Tôi nói thẳng với mẹ: “Con có đối xử tốt với mẹ đến đâu cũng không bằng hai con trai của mẹ. Mẹ ở nhà con 10 năm, vợ chồng con hết lòng hiếu kính mẹ. Thế mà mẹ bán đất bán nhà, không nói với chúng con một lời đã chia hết cho các em. Thôi thì mẹ cứ ở nhà hai em mà dưỡng già. Con là con gái lấy chồng rồi, cũng không xen vào nữa.”
Vì mẹ để loa ngoài nên em trai tôi vừa nghe tôi nói xong đã giật điện thoại của mẹ và hét lên: “Chị, chị làm như vậy là không đúng. Mẹ ở nhà chị đang yên đang lành, sao lại tự dưng đưa mẹ đến đây? Em phải ăn nói với vợ em thế nào? Chị mau đón mẹ về đi, chăm sóc mẹ cũng là trách nhiệm của chị, bây giờ là thời đại nào rồi, đã bình đẳng nam nữ rồi.”
Tôi đáp trả: “Lúc mẹ chia tài sản có công bằng không hay chỉ nghĩ tới con trai và coi con gái như người ngoài. Giờ em nói tới chuyện bình đẳng phải không? Vậy mẹ ở nhà chị 10 năm rồi, giờ cũng đến lượt các em. Em với em út mỗi người nuôi mẹ 10 năm, 20 năm nữa hãy đến tìm chị.”
Em trai tôi cãi lại: “Tiền là mẹ tự nguyện cho em, chị không có thì đi mà xin mẹ, liên quan gì đến em.“ Nghe vậy, tôi thất vọng lắc đầu, không muốn tranh cãi nữa. Những ngày sau đó em trai liên tục gọi điện lên nói rằng mẹ bị sốc không chịu ăn uống gì sau khi nghe những lời tôi nói.
Em trai bắt tôi về xin lỗi và đón mẹ lên tuy nhiên vì còn rất ấm ức nên tôi nhất quyết không đồng ý. Thực ra tôi chẳng phải người ham tiền, cái tôi mong muốn là sự công bằng trong tình cảm của mẹ dành cho 3 chị em mà thôi.
Giá như mẹ chủ động nói mọi chuyện trước với tôi thay vì lén lút chia tiền cho các em trai. Giá như mẹ không nói những lời khiến tôi tổn thương như vậy thì mọi chuyện có lẽ đã khác…Giờ đây, tôi không muốn suy nghĩ gì thêm nữa, tôi cũng đã quyết định để mẹ ở nhà em trai chăm sóc rồi, có lúc tôi tự hỏi không biết mình làm như vậy có sai không nhưng dù có thế nào thì tôi cũng quyết định không đón mẹ về nhà mình nữa mặc dù trong lòng không thể thanh thản.